Ôn Mặc mỉm cười nhu hòa, thuận thế tiến đến, gót chân kiễng lên bên môi hắn rơi xuống một nụ hôn.
Hoắc Diễn thật sự thích loại cảm giác này quá mức, dịu ngoan, biết lấy lòng, giống như tất cả mọi thứ cậu tồn tại đều là vì hắn vậy, nếu hắn hóa thân về thời Trung cổ biến thành một con quỷ hút máu, như vậy cũng không có gì nghi ngờ, đối phương chắc chắn cũng sẽ vừa sợ hãi vừa ngoan ngoãn mà để lộ ra cần cổ thon dài trắng nõn hướng về phía hắn.
Thật là một Omega đáng thương và tốt bụng.
Ôn Mặc nhẹ giọng hỏi: “Hôm nay quản gia đưa tới món sườn dê, nhìn có vẻ không tồi, đã bày sẵn ở kia rồi, tiên sinh đợi một lát chờ em nướng lại chút rồi cho ngài nếm thử nhé?”
Hoắc Diễn nhận lấy cốc nước cậu đưa tới, uống một ngụm, lại còn cho hắn nữa chứ: “Phiền phức, cứ để quản gia chuẩn bị cơm nước đi.”
Hoắc Diễn cũng không phải người quá mức khắt khe đối với ẩm thực.
Ôn Mặc nhu hòa cười nhạt, đem nửa khuôn mặt vùi vào trong lòng bàn tay hắn, ngữ khí mang theo chút khẩn cầu: “Em muốn tự mình làm cho ngài ăn.”
Khuôn mặt trong lòng bàn tay mang theo độ ấm mềm mại, còn có hơi hơi ửng hồng, trái tim Hoắc Diễn vừa rung động, nhưng khó sửa lại được chủ ý ban đầu, hắn nhéo nhéo mặt cậu: “Vậy làm gì làm đi, đơn giản chút.”
Ôn Mặc vui mừng ứng tiếng chạy đi ngay, sau nửa tiếng công phu, Ôn Mặc đã làm ra bốn món ăn, sườn dê nướng, trứng cá muối kho, cá diêu hồng nấu rượu nho trắng, cùng với đĩa tôm tươi lúa mạch salad rau dưa.
Ánh đèn vàng ấm áp chiếu xuống, Ôn Mặc bắt đầu bày biện mâm cơm, cậu bê một bộ đồ ăn làm bằng bạc nguyên chất lên, mọi thứ nhìn như rất tốt đẹp, như là hình ảnh sinh hoạt ấm cúng thường ngày của một gia đình bình thường.
Điện thoại của Hoắc Diễn vang lên, Ôn Mặc theo dư quang nhìn lên, trên màn hình xuất hiện một cái tên quen thuộc, đó là một minh tinh đỉnh lưu mới nổi ở Liên Bang dạo gần đây, ven đường trở về có không ít bài phát ngôn và hình ảnh đại sứ thương hiệu của cậu ta được trình chiếu, Ôn Mặc thu hồi tầm mắt, cậu vẫn như thường lệ cầm một chai rượu vang đỏ khui ra.
Hoắc Diễn được đà làm tới, không chút kiêng dè ở trước mặt Ôn Mặc tán tỉnh cùng người khác.
Đối phương giống như đang giận hờn Hoắc Diễn lâu lắm rồi không có tới thăm mình, trong giọng nói đều là ý hờn dỗi tủi thân, Hoắc Diễn kiên nhẫn an ủi cậu ta một lúc.
Nhưng tiếng oán giận vẫn không ngừng lại, Hoắc Diễn hít sâu một hơi, giữa mày đã có thêm vài phần không kiên nhẫn, nhưng vẫn cố kiềm chế tâm tình, “Được rồi, gần đây tôi không rảnh, cậu nhìn trúng cái gì thì cứ mua đi, coi như là quà xin lỗi cậu, được chưa?”
Lời nói tuy mềm mỏng, nhưng ngữ khí đã dần dần lạnh nhạt, đối phương hình như phát giác ra điều gì, cũng lập tức vui vẻ thuận theo, thổi vài câu đường mật kiều mị, hàm ý là lưu luyến không muốn cúp máy.
Ôn Mặc giống như không có chuyện gì xảy ra, vì trước mắt Hoắc Diễn không uống chén rượu vang đỏ, rồi sau đó nâng miệng bình lên lắc qua một vòng, dùng khăn trắng sạch sẽ lau đi những giọt rượu dư thừa trên miệng bình.