Chương 5.4

Cho đến tận ngày hôm nay, vẫn như cũ không có kẻ nào có thể tin tưởng được, là Triệu Lam bỏ thuốc rồi đưa cậu đến trên giường Hoắc trưởng quan, bao gồm cả Hoắc trưởng quan cũng vậy. Ở trong lòng mọi người, cậu chính là một Omega đê tiện không từ thủ đoạn trèo lên giường người kia.

Nhưng vậy thì có sao.

Cậu lại không cần cho họ thấy cậu có bao nhiêu sự thuần khiết vô tội.

Đêm hôm đó, sau khi phát hiện mình bị tính kế, người đàn ông kia một cước đá vào ngực cậu văng đi, hắn từ trên giường dùng sức lao thân thể nặng nề của mình đâm sầm vào bức tường, rồi sau đó lại quay cuồng ngã trên mặt đất, thời điểm người đàn ông mặt mày xanh mét chuẩn bị bước ra ngoài, Ôn Mặc đột nhiên bật cười, cậu ôm ngực chậm rãi bò qua, khoang miệng cậu đều là một màu máu đỏ tươi, nhưng tiếng cười lại dịu dàng đến cùng cực, cậu nói: “Em so với cậu ta còn biết nghe lời hơn.”

“Tiên sinh.” Cậu nuốt xuống một ngụm máu, bám chặt lấy ống quần hắn, ánh mắt dịu dàng như thể đang âu yếm nhìn người tình: “Không có ai nghe lời hơn em đâu.”

Một tháng sau, xương ngực bị bẻ gãy của cậu cuối cùng cũng khép lại, cậu ở trong phòng bệnh trống vắng thay bộ quần áo bệnh nhân rộng rãi ra, mặc vào một bộ tây trang nửa thân trắng, cậu đi xuống lầu theo sự giám sát gắt gao của cảnh vệ, trong giáo đường cách vách xa xa lại vang lên tiếng dàn đồng ca hợp xướng nghe vô cùng ảo diệu, bồ câu trắng vỗ đôi cánh phành phạch đậu lại vây quanh bờ tường, trước cảnh tượng yên bình như vậy nhưng sắc mặt cậu vẫn trầm lặng như nước ngồi trên chiếc xe chuyên dụng đưa đón cậu đến Hoắc gia.

Bước ra khỏi cửa nhà, rõ ràng vầng mặt trời vẫn còn treo cao trên đỉnh đầu, ấy vậy mà Ôn Mặc lại cảm giác có chút lạnh, cậu kéo cao khóa kéo, đút một điếu thuốc vào trong miệng.

Cậu lấy ra điện thoại, nhập một dãy tám chữ số.

Nửa giờ sau, bóng một chiếc xe đen tuyền lặng lẽ không một tiếng động xuất hiện đón cậu đi. Dọc theo đường đi bọn họ đều không nói chuyện, chiếc xe chở theo bọn họ đi rất xa rất xa, giống như là không có điểm cuối.

Cuối cùng, chiếc xe đen dừng lại ở bên cạnh một đập chứa nước đã bỏ hoang từ lâu.

Độ cao của đập chứa nước cao hơn so với mặt biển, không khí thoáng đãng có phần trong vắt, bây giờ đang là mùa nước cạn nên mực nước rất thấp, lộ ra một tảng lớn bãi bùn, tầng tầng lớp lớp cỏ lau nhẹ nhàng phiêu đãng, như thể muốn nói rằng sự tịch mịch này sẽ kéo dài vô tận, ở nơi xa, sóng nước lóng lánh tạo thành những nếp vằn nước phá tan hình ảnh phản chiếu ánh mặt trời tròn trịa, tất cả mọi thứ vừa nghèo nàn lại cô liêu trống vắng.

Ôn Mặc tháo ra lớp nhung hươu quấn quanh cổ ném ra phía sau tòa đập, lộ ra một đoạn cổ trắng ngần, đôi tay vươn ra sau phần cổ xé xuống miếng dán ức chế tin tức tố, thong dong nhưng tuyệt đẹp.

Tay Trương Khiêm đặt ở trên tay lái bất giác trở nên căng cứng.

Ôn Mặc lấy ra một ống thuốc chích, lấy ra lọ nước sát trùng, lưu loát lâu một chút lên trên phần cổ tay, chất lỏng không màu trong suốt dần dần chảy vào trong cơ thể.

Đây là một lượng lớn tin tức tố của Omega, sẽ khiến hai người nhìn như không phù hợp biến thành đôi có độ phù hợp cao.

Trương Khiêm giống như thống khổ mà nhắm chặt hai mắt lại: “Lần trước chúng ta đều uống say……”

Anh không có cách nào nói tiếp được nữa, Omega ngập mùi hương mê người kia giống như yêu xà đã ngồi lên trên đùi anh, ôm lấy cổ anh, và chặn môi anh.