Đi ngang qua hậu đình hoa viên, Ôn Mặc không hề ngoài ý muốn bắt gặp Ôn Ý, cậu ta cùng Thương Tân Tiệm như hình với bóng nhưng thật ra lại vô định không biết sẽ đi đến đâu.
Ôn Ý rời rạc lần mò dựa theo cây cột mã đằng tím, câu được câu không nhìn chằm chằm chiếc điện thoại trên tay, bộ dáng thực giống như nhàn nhã tản bộ, nếu như ánh mắt cậu ta không phải vẫn luôn chú ý tới bên này mà rì rầm.
Quả nhiên, Ôn Mặc nghe được thanh âm lười biếng của cậu ta: “Chúc mừng anh nha, một sớm liền bay lên thẳng đầu cành rồi, phú quý rồi không được quên ân dưỡng dục của Ôn gia chúng ta đâu đấy.”
Ôn Mặc làm lơ cậu ta đi về phía cửa lớn, bên tai lại vang lên giọng nói: “…… Người này ấy à, càng ngày càng ti tiện, hẳn là không kiềm chế nổi tâm tư ham hư vinh đã ngấm vào trong xương cốt đây mà, thực sự rất nực cười.”
Ôn Mặc đi thẳng ra ngoài.
Màu mắt Ôn Ý gợn sóng, cất điện thoại đi động vào trong túi, đứng thẳng lên: “Đừng cho là tao không biết mày đã trễ mấy ngày, cơn sốc kỳ phát tình đương nhiên phải vào trong bệnh viện, cũng may Hoắc gia áp chế tin tức rất nhanh, nếu không thì mày làm gì có mặt mũi nào mà tới nơi này diễu võ dương oai chứ.”
Bước chân Ôn Mặc rốt cuộc cũng ngừng lại, trái tim Ôn Ý sinh ra mấy phần khoái chí, cậu ta càng nói càng thâm độc: “Dù sao một đứa tiện nhân như mày cũng không bằng một con chó nhà họ Hoắc nuôi, nhưng thật ra cũng vất vả cho mày phải trở về tìm công đạo.”
Ôn Mặc quay đầu, khẽ cười nhạt: “Đúng vậy, tôi ở Hoắc gia khổ như vậy đấy, không trở về tìm chút công đạo thật sự làm tôi thấy khó chịu trong lòng.”
Cậu nhướng mày: “Vậy thì thế nào? Không được sao?”
Ôn Ý nghĩ sao một đứa nhà quê như nó từ trước đến nay vẫn luôn nhẫn nhịn thành thật, mà hiện giờ lại trở nên vô sỉ như vậy, cậu ta không khỏi cảm thấy thẹn quá hóa giận: “Quả thật là có mẹ làm gái, con sinh ra cũng đều là đồ đê tiện như nhau, mày đừng quên, thứ mà mày đang có đều là đoạt lấy từ tay tao, đáng tiếc hàng nhái chung quy vẫn là hàng nhái, dù cho có chạm tới của hào môn thì cũng là cái thứ không ai coi ra gì!”
Phẫn nộ sẽ làm cho khuôn mặt của một người trở nên vặn vẹo, dù đó có là một người xinh đẹp đi chăng nữa.
Ôn Mặc rốt cuộc cũng biết vì sao Thương Tân Tiệm không ở nơi này, cậu ta sao có thể để cho người khác nhìn thấy bộ dạng này của mình. Đáng tiếc cậu không có ý định cùng cậu ta tức giận đôi co, nghĩ thôi cũng thấy quá là vất vả rồi.
“Thì làm sao?” Cậu nở nụ cười trầm thấp, lười biếng mà giương mắt nhìn xuống đối phương: “Tóm lại người vào Hoắc gia là tôi, không có lý do gì bắt tôi phải bỏ cuộc sống phú quý này, còn cần nhiều quy củ như vậy làm gì.”
“Mày ——” L*иg ngực Ôn Ý phập phồng kịch liệt, cậu ta vẫn còn quá nhiều lời ác ý ở cổ họng chực chờ để xả ra, nhưng đối với một người dầu muối không ăn như Ôn Mặc, cho dù cậu ta có phẫn uất như thế nào cũng chỉ như đánh vào bông mà thôi.
Điều này làm cậu ta như muốn phát cuồng lên được.
Gió thổi khiến linh đằng tím khẽ xao động, bay phất qua gương mặt trắng như tuyết của Ôn Mặc, cậu tuy tươi cười nhưng lại mang theo một tia tà mị.
“Hẹn gặp lại.”
Nói xong hai chữ này, cậu thuận lợi đi ra cửa lớn.