Đến lúc đó, Ôn Ý không chỉ sẽ làm liên lụy bà, thậm chí có thể làm sụp đổ toàn bộ Ôn gia.
Ôn Ý từ nhỏ được nuôi dưỡng ở vại mật, không chút sóng không gió mà lớn lên, cậu ta sao có thể giống như Triệu Lam nhìn xa đến như vậy, cậu ta vốn chính là một người có tâm tư cao hơn người, từ nhỏ đã được bồi dưỡng theo quy chế quý tộc biến cậu ta thành một người xuất sắc, cũng khiến cậu ta mất đi nhận thức bản sơ mà vứt bỏ hoàn toàn cái nhãn Omega của mình—— cậu ta chú định sẽ bất phàm, giống như Hoắc trưởng quan trong hàng vạn người ưu tú, cậu vượt xa bọn họ về mọi mặt, là tiêu điểm của sự chú ý, đứng trên vạn người, cuộc sống vốn đã khác với người bình thường, có lẽ, cậu sẽ còn phá vỡ quy tắc hôn thú của Hoắc gia, trở thành Hoắc phu nhân độc nhất vô nhị.
Triệu Lam không có cách nào khuyên bảo Ôn Tòng Giới đang kích động, càng bất lực không thể ngăn cản Ôn Ý đắm chìm ở trong mộng đẹp của chính mình. Nhưng với tư cách là một người mẹ, bà hiểu rõ mình cần phải làm cái gì—— bà không thể trơ mắt trơ mắt nhìn cốt nhục chính mình hoài thai mười tháng thống khổ dấn chân vào vũng lầy.
Vì thế bà đã đánh tráo, mạo hiểm dâng lên một người xinh đẹp hơn lên giường Hoắc trưởng quan.
Nhưng Hoắc trưởng quan lại chẳng phải người dễ dàng bị lừa gạt như vậy.
Đêm hôm đó dường như là một đêm mà Triệu Lam cảm tưởng nó là đêm dài nhất từ trước đến giờ, bà cùng Ôn Tòng Giới đối diện chờ mãi đến hửng đông, bọn họ đều thấy được sự sợ hãi ở trong mắt đối phương.
Vào thời điểm tuyệt vọng nhất, Ôn gia nhận được một tin tức, nói là Hoắc gia tới đón đứa con nuôi của Ôn gia, Triệu Lam không nghĩ tới kết cục vậy mà lại hoàn mỹ đến thế, bà như thể muốn gào khóc một trận lớn.
Người con nuôi vô danh nhà họ Ôn bước ra là ai, mọi người đều ngầm hiểu.
Ôn gia rất biết thức thời mà tuyên bố với người ngoài rằng đã thu nhận Ôn Mặc là con nuôi, mà đứa con nuôi này của bọn họ, sắp đặt chân vào nhà họ Hoắc thượng quyền xa hoa kia rồi.
Ôn Ý cũng vì thế mà nghiến răng nghiến lợi khóc lóc mất vài tháng, nhưng vậy thì sao chứ, Hoắc trưởng quan chỉ là cảm thấy mới mẻ với đứa con nuôi kia mà thôi, rất nhanh hắn sẽ quên mất sự tồn tại của người này. Ôn gia vẫn tiếp tục cuộc sống như thường lệ không sóng không gió an an ổn ổn, bởi vì có mối quan hệ với người con nuôi này, chuyện làm ăn của bọn họ cũng ngày càng phất lên.
Tất cả đều là kết quả tốt nhất, Triệu Lam nhắm mắt hồi tưởng lại.
Bà vốn dĩ có làm cái gì sai đâu chứ.