Quang ảnh hỗn loạn theo người rời đi xong lại dần dần khôi phục dáng vẻ tĩnh lặng vốn có.
Nhà ăn rộng mở chỉ dư lại một người, khuôn mặt tròn đầy của Triệu Lam được bảo dưỡng khá tốt, có thể nhìn ra được đãi ngộ cuộc sống hiện tại làm bà rất hài lòng, nhưng giờ phút này bà ta giống như mất đi khí lực chống đỡ một tay trên lưng ghế dựa, bà cần có đồ vật nào đó để dựa vào.
Triệu Lam nghĩ, còn người chính là ích kỷ như vậy, cho nên bà cũng không sai.
Bà thì có làm gì mà sai chứ.
Bà chỉ là muốn bảo vệ con trai của mình mà thôi.
Bà hoài thai mười tháng, thời điểm khi Ôn Ý còn là hạt đậu tằm nhỏ bà đã bắt đầu nôn nghén, nôn đến mức xuất huyết cả dạ dày, nôn đến mức nhiều lần phải vào viện truyền dịch gấp, suýt nữa vì cơn sốc mà bỏ mạng, càng đáng sợ hơn chính là lúc sinh đẻ, cơn đau đớn kịch liệt tra tấn bà suốt ba ngày hai đêm, làm mà thống khổ đến mức suýt nữa từ nhảy từ trên cửa sổ xuống, cảm giác mất hết thần trí thật là đáng sợ. Có thể nói, thân thể trong sạch cả đời bà toàn bộ đều đặt vào trong một hồi động dục kia, mỗi một lần bà lại không ngừng hồi tưởng, chính mình vốn là một nữ Alpha khôn khéo giỏi giang, vì cái gì lại phải chấp nhận cho thân thể tiếp nhận chuyện thống khổ như vậy, vì cái gì phải đối xử tàn nhẫn với chính mình như vậy. Cho đến khi bà ôm lấy hài nhi bé nhỏ kia trong vòng tay, trong nháy mắt ý niệm thù hận lập tức tiêu tán, tựa như những ý nghĩ đó chưa hề tồn tại.
—— Đây là cốt nhục của bà, bà dành hết sự dịu dàng của mình mà yêu thương đứa bé ấy.
Ôn Tòng Giới đương nhiên không thích Omega, nhưng Triệu Lam ở nhà họ Ôn nắm giữ nắm giữ quyền quyết định nên lời nói của bà rất có sức nặng, Ôn Tòng Giới yêu bà, cũng sợ bà, người mạnh mẽ như Triệu Lam cũng không thể khiến Ôn Ý trở thành ngoại lệ đặc biệt mà đối xử. Tuy rằng Ôn gia chỉ là một chi nhánh thương nhân làm ăn bình thường, nhưng đối với việc nuôi dưỡng Ôn Ý, bà coi trọng đứa bé ấy không khác gì con nhà vương công quý tộc, một Omega sinh ra ở thời đại như vậy, làm Triệu Lam dang rộng đôi cánh xuống hết mực che chở, để cậu được sống tự do tự tại, giống như một tiểu vương tử xinh đẹp kiêu ngạo trong lâu đài lộng lẫy.
Cho nên, ngày đó trong một buổi tiệc rượu, người đàn ông luôn sống trên tầng mây cao liếc mắt một cái liền nhìn trúng Ôn Ý.
Nhưng việc Hoắc gia ban ân giống như khi tiếp xúc với Ôn gia vậy, khiến Triệu Lam sợ hãi đến cực điểm.
Nhìn Ôn Tòng Giới đang mừng như điên cùng với tiểu tử Ôn Ý dương dương tự đắc kia, bà buồn rầu mà tỏ rõ ý, chuyện vinh hoa phú quý này hiển nhiên không phải cái bánh ngọt để người như bọn họ có thể tiêu thụ được. Đây cùng lắm chỉ là một nhân vật cực quyền nhất thời dấy lên hứng thú trêu hoa ghẹo bướm mà thôi. Một người xuất thân dòng dõi quý tộc xuống dốc như bà hiểu rõ hơn ai hết, đối với ánh mắt khác thì việc bám được vào Hoắc trưởng quan chính là một bước lên mây tràn ngập vinh hoa phú quý không ít thì nhiều, cũng đồng nghĩa với tràn ngập rất nhiều nguy cơ hiểm cảnh —— không ai hiểu con bằng mẹ, kiêu căng như Ôn Ý, rời xa bọn họ chắc chắn sẽ không có khả năng ở cái giới này kết giao được hạng người tốt gì, càng khỏi phải nói đến chuyện gì tốt.