Dần dần, bệnh tình Ôn Ý đã bắt đầu ổn định lại, cho đến năm mười sáu tuổi, bệnh tình của cậu đã rất lâu rồi vẫn chưa tái phát qua. Triệu Lam cũng dần dần đối xử tốt hơn với Ôn Mặc, thậm chí bà còn không màng đến sự phản đối của Ôn Ý, để cho cậu cùng đi theo học tại ngôi trường tư thục xa xỉ.
Thời gian cứ như vậy trôi qua một năm lại một năm, Ôn Mặc cũng chậm rãi trưởng thành, kỳ phát tình đều thuận lợi vượt qua, cậu lớn lên càng thêm rực rỡ xinh đẹp, dù chỉ đi loanh quanh trong nhà thì ánh mắt của những vị khách tới nhà càng ngày càng đổ dồn lên người cậu, bao gồm cả gia chủ Ôn gia - Ôn Tòng Giới.
Điều này khiến cho Triệu Lam sinh ra một chút tâm tư bất an, nhưng về sau lại chứng minh, là bà hiểu lầm chồng mình.
Một ngày kia, Ôn Tòng Giới cho gọi Ôn Mặc vào thư phòng, đến khi ra khỏi thư phòng Ôn Mặc hầu như là rơi lệ đầy mặt quỳ gối xuống trước mặt Triệu Lam, cậu thành khẩn cầu xin Triệu Lam khuyên can Ôn Tòng Giới đừng đem bán cậu cho lão già hội trưởng thương hội có khuynh hướng bạo ngược kia.
“Mẹ ơi.” Cậu bắt lấy tay bà, đau khổ cầu xin: “Con sẽ phụng dưỡng người cả đời thật tốt, cầu xin người.”
Lần đầu tiên Triệu Lam thấy cậu khóc thảm thiết đến thế, đáy lòng bà cũng không khỏi dấy lên chút thương hại. Vì thế bà liền đi tìm chồng, có chút bất mãn bày tỏ ý kiến của mình, nhưng mà chồng bà cái gì cũng không nói, chỉ lấy ra một phần hợp đồng đẩy tới trước mặt bà.
Từ khi chhiến tranh bùng nổ tới nay, chức vụ ở Liên Bang là càng ngày càng khó làm, bọn họ đã sắp không giữ nổi thể diện trước mắt người khác trong lúc sinh hoạt nữa rồi, mà số tiền trong bản hợp đồng kia đủ để cho bọn họ nhàn nhã ăn sung mặc sướиɠ hết mấy năm.
Triệu Lam rơi vào trầm mặc, bà bởi vì một đứa Omega gọi là mẹ mà đã biến tâm địa sắt đá trở nên mềm lòng đi không ít, nhưng nếu muốn tiếp tục sinh sống, mang theo sự áy náy hy sinh thứ tình cảm thuần khiết của một đứa trẻ, cũng dùng để bảo toàn thể diện một gia đình giàu có của bà, xem ra cũng không phải một việc gì khiến người ta khó chấp nhận cho lắm.
Bà ngẫm nghĩ, bà đối xử với cậu cũng khá tốt, Ôn Mặc hẳn là nên biết thức thời một chút, không nên làm bà phải khó xử như vậy mới phải.
Bà đột nhiên tức giận không có lý do, vì thế trong lòng liền không cảm thấy có chút áy náy hay tội lỗi—— bà dứt khoát bỏ mặc lời khẩn cầu của cậu, hơn nữa còn dặn mẹ Tôn phải canh chừng cậu cho tốt.
Nếu không phải giữa chừng xảy ra chút chuyện sau đó, Ôn Mặc hẳn sẽ bị họ thuận lợi đưa lên trên giường lão già kia, cho đến khi bọn họ thuận lợi ký xuống bản hợp đồng chính thức kia.
Nhưng thế sự vốn khôn lường như vậy khó có thể đoán trước được điều gì, vài ngày sau, Ôn Mặc bị đưa lên giường của một người quyền quý khác.
Hô hấp Triệu Lam có chút run rẩy, bà nhịn không được đối với Ôn Mặc, lại như là đối với chính mình mà nói: “Tiểu Mặc, mấy năm nay, chúng ta đối đãi với con cũng không phải quá tệ.”
Ôn Mặc cái gì cũng không nói, cậu chỉ cười cười, một nụ cười khinh bỉ đến tột cùng, giống như lời châm chọc cũng lười nói ra, cậu chỉ cầm lấy chiếc khăn ăn, lau lau bàn tay, song lại ném ở trên bàn giống như đang vứt rác, xoay người ra cửa.