Triệu Lam lại ứng tiếng thêm lần nữa, ông ta bất lực rút điện thoại ra, tám chữ số, thấp giọng nói vài câu đạo lý với đầu dây bên kia điện thoại.
Sau khi buông di động xuống, ông nhẫn nại nói: “Tiền, sáng mai sẽ chuyển qua, công ty còn có việc, ta đi trước một bước.”
Ông đẩy ghế dựa ra rồi nhanh chóng đứng dậy, mặt mày u ám bước nhanh ra phía ngoài cửa.
Rầm —— cánh cửa này ngày hôm nay đã vang rền lên hai tiếng.
Ôn Mặc híp mắt nhìn cái cửa hơi chấn động, sau một lúc lâu, cậu cười khẽ: “Chuyện này, thực cảm ơn cha mẹ.”
Cậu tiếp tục ngồi xuống, tiện tay bẻ một miếng bánh mì nhỏ kiểu Pháp, bỏ vào trong miệng, tinh tế thưởng thức.
“Mẹ cứ yên tâm đi, ván bài này có giá trị ít hay nhiều, trong lòng các người hẳn là rõ ràng nhất, rốt cuộc người chiếm được lợi hơn trong chúng ta ai cũng có thể hiểu, thực ra con cũng không có tính toán so đo nhiều như vậy đâu, nhưng ai bảo con chính là “con trai nhà họ Ôn” kia chứ.”
Cậu ném mẩu bánh mì Pháp còn dư phân nửa trên tay về lại bàn sứ: “Đúng không, mẹ.”
Cậu vô cùng dịu dàng mỉm cười.
Làn da của Ôn Mặc mang theo vài phần trắng lạnh, mà nụ cười này lại càng khiến cho một người ôn hoà như cậu có cảm giác thâm sâu khó lường, điều này làm Triệu Lam không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng.
Trong một khoảnh khắc nhỏ, tâm trí vô cớ hiện lên hình ảnh một đứa trẻ gầy gò nhỏ bé ở dưới tầng hầm—— nó quỳ trên mặt đất, túm chặt lấy tay bà đau khổ cầu xin.
Đó là cậu ta sao, Triệu Lam nghĩ, nhưng vì sao ký ức này một chút cũng không có cách nào liên kết với người trước mắt này?
Bà ta sinh ra một cảm giác bất an.
Lần đầu tiên bà phát hiện, có lẽ từ trước đến nay bà chưa từng nhìn kỹ người này —— bà ta mang theo cậu từ cô nhi viện trở về dòng dõi Ôn gia, chính bà còn chưa từng tìm hiểu qua cậu.
Ôn Mặc, không phải là con cháu Ôn gia, nói đúng ra, là vào ba năm trước, cậu ta từ thân phận một người hầu Ôn gia trở thành con nuôi, rồi sau đó đem cậu thay thế con trai ruột của bà là Ôn Ý đưa vào Hoắc gia.
Chuyện này đều xuất phát từ một lần mang thai ngoài ý muốn phát triển ra.
Bổn phận của Omega ngoài xã hội hiện giờ đã được thay thế bằng những cơ sở khoa học kỹ thuật, chủng tộc Omega dường như đã bị định kiến giới thượng lưu ngoài xã hội bác bỏ nên bị đào thải khỏi nhân loại, vì để tránh cho sinh hạ ra Omega, những cặp vợ chồng mới cưới trước tiên sẽ mất nửa năm đi chọn giống và gây giống tại trung tâm đăng ký phối giống, trải qua một loạt các vòng kiểm tra thân thể cùng sàng lọc gen, trung tâm sẽ tạo cho bọn họ một đứa bé hoàn hảo.
Phàm là chuyện thì luôn có trường hợp ngoài ý muốn, Triệu Lam thân là nữ mang giới tính Alpha vậy mà lại ngoài ý muốn mang thai, tuy rằng bà có tử ©υиɠ, nhưng xét về mặt bằng chung xác suất Alpha mang thai giống như trúng xổ số giải độc đắc vậy, đều cực kỳ thấp, có lẽ là bởi vì số mệnh sắp đặt, cho nên mặc dù sẽ có khả năng sinh ra Omega đi chăng nữa, Triệu Lam vẫn sẽ lựa chọn tiếp tục sinh đứa nhỏ này ra.
Sau khi hạ sinh Ôn Ý, bệnh viện dựa theo quy định nhanh chóng làm kiểm tra đo lường, về sau đưa ra kết luận cậu ta có tỉ lệ phân hoá thành Omega là 100%, chuyện này đối với Ôn gia mà nói chắc hẳn không phải một tin tức tốt, nhưng có lẽ là niệm tình mười tháng hoài thai cùng với huyết mạch tương liên, hoặc cũng có lẽ là Ôn Ý lớn lên nhỏ nhắn đáng yêu, Triệu Lam dẫu cho có muôn vàn định kiến đối với Omega, nhưng thật ra đối với đứa con ruột bà thập tử nhất sinh sinh ra ngày càng yêu thích nhiều hơn.