Bầu không khí trong phòng ăn trở nên tĩnh lặng đến xấu hổ.
Ôn Mặc làm như không nhìn thấy, cậu lại cầm lấy cái thìa màu bạc, tiếp tục uống chén canh kia, nắng sớm xuyên qua cậu chiếu lên trên người những người khác, vừa rõ ràng mà cũng mơ hồ, sáng và tối, điều này khiến cho cậu nhớ về chuyện xưa trong quá khứ ti tiện tăm tối.
Triệu Lam hướng về phía Thương Tân Tiệm liếc mắt ra hiệu, Thương Tân Tiệm liền hiểu ý, cùng Ôn Ý thấp giọng nói vài câu, Ôn Ý trên mặt tuy không tình nguyện, nhưng vẫn là đứng lên đi theo Thương Tân Tiệm ra ngoài, cánh cửa nặng nề rầm một tiếng đóng lại.
Triệu Lam lại kêu mẹ Tôn dẫn con trai nhỏ xuống dưới, chờ nhà ăn chỉ còn lại có ba người, Triệu Lam mới dịu giọng nói: “Tiểu Mặc, con cũng biết đấy, mấy năm nay Ôn thị không tốt lắm, đầu năm càng bị mất thêm không ít người tài, lại bởi vì tiêu tốn không ít tiền vào vật tư đoạn cung phong, đã hơn một năm con không về nhà, nên không biết gia cảnh hiện tại của nhà chúng ta, một ngàn năm trăm vạn kia, thật sự mà nói, một lần chắc chắn sẽ không lấy ra được, nhưng mẹ bảo đảm, chờ tình trạng Ôn thị có chuyển biến tốt đẹp, lợi nhuận chia cho con khẳng định sẽ nhiều hơn một ngàn năm trăm vạn.”
Ôn Mặc không nói gì, cậu vẫn chỉ chậm rãi uống tiếp chén canh kia.
Triệu Lam dùng khuỷu tay huých huých vào người Ôn Tòng Giới, Ôn Tòng Giới rốt cuộc cũng sầm mặt mở miệng: “Một ngàn năm trăm vạn không phải là một con số nhỏ, ít nhất con phải cho chúng ta chút thời gian gom góp.”
“Đúng vậy đó.” Triệu Lam vội tiếp lời nói: “Đều là người một nhà cả, chung quy cũng không đến mức vì cái chuyện nhỏ chậm mất mấy ngày này mà so đo tính toán có phải hay không.”
Ôn Mặc vẫn múc từng muỗng từng muỗng canh đưa lên miệng uống, giống như chén canh kia là mỹ vị nhân gian vậy.
“Tiểu Mặc……” Triệu Lam thăm dò mà gọi một tiếng.
Ôn Mặc cuối cùng cũng buông cái muỗng xuống, cậu nâng lên đôi mắt: “Một ngàn năm trăm vạn, đổi bằng một tờ giấy phép được Liên Bang cung ứng quân tư, miếng bánh to này, nếu đổi thành bất kỳ người nào, đều sẽ không khỏi vui mừng trước cái lợi lớn này, vậy mà sao đến chỗ cha mẹ lại thành ra ép mua ép bán chứ.”
Triệu Lam có vài phần chột dạ, ánh mắt nhìn sang, sắc mặt Ôn Tòng Giới lại càng đen hơn.
Ôn Mặc cười nhạt, nhàn nhạt nói: “Thôi vậy, con không làm khó hai người.”
Cậu đứng lên, hơi hơi khom người: “Cảm ơn hai người đã chiêu đãi.”
Dứt lời, cậu dứt khoát xoay người đi ra ngoài.
Ôn Tòng Giới bắt đầu sốt sắng, do dự một chút rồi đứng lên, mà của Triệu Lam so với ông càng nhanh hơn, bà ta lập tức tiến lên túm lấy cánh tay Ôn Mặc.
“Tiểu Mặc! Khoan đã!”
Ôn Mặc lạnh lùng mà nhìn chằm chằm cái tay trên cánh cánh tay mình, Triệu Lam cứng đờ một chút, ngượng ngùng thu tay trở về, bà nuốt nuốt nước miếng, giọng nói mang theo ý cầu xin: “Con đừng đi, là tại chúng ta hồ đồ rồi.”
Nụ cười bà ta có chút miễn cưỡng: “Nếu con thực sự cần gấp một ngàn năm trăm vạn như vậy, chúng ta dù có đập nồi bán sắt cũng chắc chắn sẽ mang tới cho con——”
Giọng bà ta vừa nhẹ nhàng lại khẩn thiết, hiển nhiên là một người nhìn nhận rõ thế cục nhất, bà ta nhìn sang Ôn Tòng Giới, kín đáo khẽ lắc đầu, Ôn Tòng Giới xanh mặt, đôi môi đỏ sậm mím chặt lại như sắp chết.