Trung tâm thành phố, khu C.
Xe jeep vòng mấy vòng xung quanh, dừng lại ở trước cửa một tòa biệt thự mới tinh thoáng mát rộng rãi. sau cuộc bình ổn phản loạn, những khu biệt thự như vậy ngày càng tăng giá, dường như chỉ cần là người bình thường thì có tích cóp đến mấy đời cũng không thể với tới được. Mà biệt thự Ôn gia vừa khéo tọa lạc tại nơi này.
Ôn Mặc nhảy xuống xe, cậu ngẩng đầu nhìn thoáng qua rặng hoa thổ cẩm trồng trước cửa lớn, bước lên bậc thang ấn chuông cửa.
Rất nhanh, một người phụ nữ trông hơi đứng tuổi ra mở cửa dò xét nhìn ra ngoài, khoảnh khắc nhìn thấy Ôn Mặc bà khẽ cau mày lại, nhưng cũng rất nhanh, bà lại treo lên bộ mặt tươi cười niềm nở tiếp đón.
“Mặc thiếu gia đã trở lại rồi!”
Ôn Mặc giống như làm lơ lời bà ta mà đi vào.
Mẹ Tôn sắc mặt cứng đờ, ở sau lưng cậu mắng mấy câu bằng khẩu hình miệng, rồi cũng vội đi theo vào nhà.
Ôn Mặc lập tức vào đến cửa lớn, năm người ngồi trên bàn cơm đồng loạt ngẩng đầu lên, sắc mặt khi họ nhìn thấy Ôn Mặc thay đổi, trong đó có một cậu bé chừng sáu bảy tuổi lộ ra biểu cảm vui mừng, vỗ tay một cái: “Ngựa cả, ngựa cả của con!”
Khuôn mặt Triệu Lam lộ rõ vẻ xấu hổ, quát lớn con trai một tiếng, mỉm cười mở miệng: “Là Tiểu Mặc hả con, thật khéo, đang đúng bữa cơm sáng, mẹ Tôn, mang thêm đôi đũa nữa ra đây.”
Mẹ Tôn theo yêu cầu đi vào gian trong.
Ôn Mặc khẽ chào hỏi: “Cha, mẹ.”
Người được cậu gọi là cha chính là chồng của Triệu Lam - Ôn Tòng Giới, ông ho nhẹ một tiếng, nhàn nhạt nói: “Trở về sao không báo trước một tiếng.”
“Bản thân con nhớ nhà muốn trở về lúc nào thì trở về, sao phải báo trước làm gì chứ.” Triệu Lam cười mắng một câu, bà lôi kéo tay Ôn Mặc cười đến nhiệt tình: “Đã hơn một năm không gặp, nhìn khí sắc này của con vậy mà đã tốt lên không ít, mau ngồi đi, còn đứng đó làm gì.”
Trình độ diễn xuất quen thuộc này thoạt nhìn hệt như là đang nghênh đón con trai đã lâu chưa về thăm nhà vậy.
Ôn Mặc cũng không khách khí nữa, cậu kéo ra một chiếc ghế dựa, vừa định ngồi xuống, như là nghĩ tới cái gì, sườn mặt hơi hơi mỉm cười: “Tiểu Ý, lâu rồi không gặp.”
Ôn Ý gỡ chiếc mặt nạ đang đắp dở xuống ném sang một bên, lộ ra khuôn mặt tuấn tú mang theo khí thế kiêu căng trời sinh, giờ phút này, cậu ta như thể không nghe thấy lời Ôn Mặc chào hỏi mình, cầm lấy cái muỗng dùng sức khuấy đảo canh nghêu sò trong chén sứ.
“Mẹ Tôn, tôi ghét nhất là ngò tây, sao dì còn bỏ lẫn vào đây vậy!”
Ai ở đây cũng đều nghe ra Ôn Ý đang giở chứng nhiễu sự, Ôn Tòng Giới không khỏi liếc mắt nhìn Ôn Mặc một cái, trưng ra bộ mặt nghiêm nghị: “Mới sáng ra con nháo cái gì, không muốn uống thì bảo mẹ Tôn làm lại cho chén khác là được.”
Đôi mắt phượng xinh đẹp của Ôn Ý trợn trắng, trong miệng khẽ hừ một tiếng cười nhạt.
Ôn Mặc cũng không thèm để ý, cậu chỉ cúi đầu, tinh tế uống hết canh súp nghêu sò trong bát.
Ngồi bên cạnh Ôn Ý chính là vị hôn phu thanh mai trúc mã Thương Tân Tiệm của cậu ta, Thương Tân Tiệm tuy là một Alpha, nhưng tính tình đặc biệt ôn hòa, anh ta chỉ cười cười rồi thì thầm cùng Ôn Ý một câu gì đó, lại tinh tế đem mấy cọng ngò tây trong cái chén kia vớt hết ra ngoài, nói với cậu ta: “Xong rồi đó, đã không còn nữa rồi, em mau uống đi.”
Ôn Ý không tình nguyện bưng lên uống một ngụm canh.
Quả thật, Ôn Ý là một Omega cực kỳ may mắn, may mắn ở chỗ, cậu ta có gia đình, cậu ta có thể gặp được người, cậu ta có được tình yêu có thể che chở bảo vệ cho cậu ta cả đời này, điều mà một Omega bình thường cả đời cũng không thể với tới—— kiêu căng ngạo mạn đến mức thực sự không giống một Omega.
Khóe miệng Ôn Mặc nhếch lên ý cười như có như không, cậu đặt cái thìa xuống, cầm lấy khăn ăn lau miệng, xong từ trong túi lấy ra một tấm thẻ, đẩy đến trước mặt Ôn Tòng Giới.
“Cha.” Cậu nói: “Lần trước nói muốn một ngàn năm trăm vạn, phiền cha hãy chuyển sang tài khoản này nhé.”
Ôn Tòng Giới màu mắt vừa động, ông ta cũng không nhìn tấm thẻ, chỉ thuận miệng nói: “Vất vả rồi, chút nữa sẽ chuyển cho con.”
Ôn Mặc lắc lắc đầu, kiên định nói: “Không được, trước mười hai giờ ngày mai con cần đến chúng.”
Sắc mặt Ôn Tòng Giới hơi trầm xuống.