Chương 1.1: Một Vụ Án Mạng

Phía chân trời u ám đè nặng những tầng mây đen, thi thoảng lại vang lên vài tiếng sấm đì đùng. Áp lực nửa ngày oi ả cuối cùng cũng lên đến đỉnh điểm, địa phương lớn trong chớp mắt đã bị một trận mưa to như trút nước xối đến hỗn độn, màn mưa mịt mù không nhìn thấy nơi xa.

Trong phòng bếp, canh gà nóng hổi bốc khói nghi ngút vô hình biến không gian ảm đạm trở nên ấm cúng.

Mẹ Tống lau lau đôi bàn tay lên chiếc tạp dề rồi vội vã chạy đi làm việc quan trọng là đóng cửa sổ, trận mưa to mang đến chút sức sống sôi động trong một khoảnh khắc nhỏ, bà lại nhanh tay nhanh chân vớ lấy cây lau sàn trong phòng, gạt sạch đi hết nước đọng trên mặt đất, lúc này mới bắt đầu kì cọ nền gạch cũ kĩ.

“Tiểu Mặc hả con?” Mẹ Tống gọi một tiếng nhưng không nghe thấy tiếng người đáp lại, bà ngoái đầu nhìn về phía nhà ăn mới phát hiện Ôn Mặc đã không còn ở đó nữa, bà nói thầm thằng ôn con rồi tìm người khắp nơi.

“Hầy, mẹ nói mà, thì ra con vẫn ở đây.” Mẹ Tống thở phào nhẹ nhõm, bà phát hiện Ôn Mặc đang chăm chú xem ti vi không chớp mắt, trên màn hình là bản tin phía quân đội đang thông báo tiến hành khám nghiệm tử thi.

“…… Những ngày gần đây, khu vực Tây Hà đã phát hiện một thi thể Omega trong tình trạng tuyến thể bị hư hại rất nghiêm trọng…… Nạn nhân cao 1m78, tuổi tác xấp xỉ từ 28 đến 31 tuổi……”

Khuôn mặt nạn nhân trên màn hình đã được làm mờ, nhưng vẫn có thể nhìn ra hiện trạng tử vong kinh khủng đến mức nào.

Mẹ Tống là một Beta nhát gan, bà nhanh chóng tránh ánh mắt sang một bên khác, trong miệng lẩm bẩm: “Bên ngoài loạn như vậy, Omega hẳn không nên……”

Thời điểm bà nhìn vào mắt Ôn Mặc, nửa câu sau lập tức nuốt ngược trở lại cổ họng—— mấy năm nay tổ chức O quyền vô cùng nháo loạn, mẹ Tống mặc dù không hiểu về giới chính trị và hay nói mấy câu vô thưởng vô phạt, nhưng mà trái tim vẫn như cũ lặng lẽ bổ sung: Omega hẳn không nên ra ngoài náo loạn.

Ôn Mặc như có như không mà nghe thấy được, khóe miệng cậu hiện lên ý cười nhàn nhạt, tựa như lọt vào trong sương mù nhìn không ra ý vị, đôi mắt vẫn còn đang nhìn chằm chằm khuôn mặt sưng phù nát bấy, cậu cảm giác như có thể nhìn xuyên thấu qua lớp che mờ kia, dường như có thể thấy được một số khía cạnh ẩn sâu trong thi thể đó, con ngươi đen láy loé lên tia hàn quang sắc bén. Rất nhanh, màn hình chỉ còn một màu đen kịt, Ôn Mặc bỏ điều khiển từ xa xuống.

“Mẹ Tống.” Giọng nói cậu nhẹ nhàng, kèm theo đôi chút khàn khàn sau cơn bệnh: “Con đi ngủ một lát nhé.”

“Này, con còn chưa ăn cháo mà……” Mẹ Tống có chút do dự, thời gian này Ôn Mặc đột nhiên có triệu chứng sốt nhẹ, hôm qua mới bắt đầu có chuyển biến tốt nên nhất định phải dưỡng bệnh cho tốt.

Ôn Mặc đã kéo tấm chăn mỏng đắp lên, cậu khép đôi mắt lại: “Con không ăn đâu, chờ lát nữa rồi tính tiếp.”

Mẹ Tống tuy thường hay nói nhiều, giờ cũng ngậm miệng lại, tay chân nhẹ nhàng mà lui ra ngoài. Bà nhìn thoáng qua kia thân thể Ôn Mặc đang nằm ở trên sô pha, trông bộ dáng cậu như thể đã ngủ rồi, rất giống một vật trang trí tinh xảo ở trong dinh thự.

Vật trang trí sao, mẹ Tống nghĩ, sự thật vốn là như thế, mặc dù cậu sống trong nhung lụa như thế, nhưng có lẽ vẫn không thể nào thay đổi được bản chất của một bình hoa di động - sự xinh đẹp, dịu ngoan đó là giá trị mà cậu có để tồn tại trong căn biệt thự này.

Nếu là ở vài thập niên trước, thì Omega chính là loại sinh vật đối với Liên Bang mà nói có lẽ là một bảo vật trân quý hiếm có, cuối cùng dân số ngày một gia tăng, Alpha trải qua kỳ nhạy cảm đều cần thiết có sự hỗ trợ an ủi từ chủng tộc Omega, nhưng dựa theo chỉ số cấp tăng trưởng của viện nghiên cứu khoa học kỹ thuật, người dân bắt buộc phải chọn giống tại trung tâm phối giống, đợi đến khi đại đa số Omega có tin tức tố ra đời như hiện nay, chủng tộc Omega đảm nhiệm tốt vai trò nhu cầu sinh dục, trấn an bản năng kích động đánh mất lý trí của Alpha, họ không hề trân quý Omega, tuy nhiên một Alpha cường đại sẽ không bao giờ yêu cầu Omega phải sinh ra bằng được Alpha cấp cao cho hắn, cũng không cần Omega tới trấn an tâm trí kích động của bọn họ, Omega vừa yếu ớt lại phiền toái, giống như một thứ đồ có cũng được không có cũng chẳng sao trong xã hội.

Tuy trước kia mọi người đều cho rằng điều này là chuyện không tưởng, nhưng hiện giờ đại chúng sớm đã thống nhất một nhận thức chung: chủng tộc Omega là một phát hiện vô dụng cần phải đào thải khỏi nhân loại. Chẳng qua một sự thật như vậy lại chẳng có căn cứ nào chứng minh “Tính chính xác” của nó, bởi vậy nên họ không có cách nào động vào “chúng” thôi.

Nhưng số liệu dù sao cũng là sự thật, ít nhất mấy năm gần đây dân cư chọn giống tại sáu trung tâm sản xuất ghép giống dường như không còn nhìn thấy dấu vết của Omega, mắt thường cũng có thể thấy được không gian sinh tồn của Omega trong xã hội bị áp bức đến quá đáng, và đây cũng chính là nguyên nhân dẫn đến hàng loạt các hoạt động biểu tình kháng nghị càng ngày càng lớn mạnh do hiệp hội O quyền khởi phát trong mấy năm gần đây.

Nhưng dù vậy thì có hề gì? Cũng chẳng thể thay đổi không được bất kỳ điều gì.

Mẹ Tống không khỏi cảm thấy thương hại mà nhìn thoáng qua sườn mặt Ôn Mặc, tuy bà giống với những người khác đều không quá coi trọng Omega, nhưng cũng không thể phủ nhận bà là một người tốt bụng, chỉ nghĩ thầm, cũng may về phương diện vật chất Hoắc tiên sinh cũng không bạc đãi cậu, chung quy thì ngoan ngoãn làm một bình hoa xinh đẹp hình như cũng không có gì quá xấu.

Bà thở dài, cuối cùng nhìn thoáng qua Ôn Mặc, nhẹ nhàng lui ra ngoài.