Đại lão Hoắc Diễn của quân đội Liên Bang rất vừa ý món đồ chơi ngoan ngoãn, hiểu chuyện và xinh đẹp kia. Dù Hoắc Diễn không xem cậu là con người, cậu vẫn cúi đầu, dịu dàng quỳ dưới đất, tháo giày vớ cho Hoắc Diễn khi hắn trở về vào đêm khuya và làm canh giải rượu ấm áp cho hắn. Hoắc Diễn nghĩ: Vật nhỏ này rất hữu dụng. Cho đến một ngày, Hoắc Diễn đột nhiên phát hiện mình có thể nghe được tiếng lòng của người khác. Vừa mới về nhà, Omega xinh đẹp tiến lại, ôn nhu như thường ngày quỳ xuống tháo giày vớ cho hắn. Nhưng lần này, Hoắc Diễn lại nghe được một tiếng phiền chán 【Chậc.】 Sắc mặt Hoắc Diễn xanh mét, cố gắng nhẫn nhịn, ôm cậu đi ngủ. Omega thể hiện vẻ e lệ vui mừng, nhưng tiếng lòng chán ghét kia lại càng mạnh mẽ hơn, vang lên trong tai hắn. 【Cái đồ chó điên động d.ục này!】 Hoắc Diễn:? ——————————
Hoắc Diễn dùng giày da khẽ nâng cằm xinh đẹp của Omega, khóe miệng hiện lên nụ cười mỉa mai: "Nguyện ý vì tôi làm bất cứ điều gì sao?" Omega nhìn như phúc hậu và vô hại, gật đầu nhu thuận, nhưng tiếng lòng nghiến răng nghiến lợi của cậu lại hoàn toàn trái ngược. Hoắc Diễn cười gượng gạo. Hắn mèo vờn chuột, chậm rãi đùa giỡn với đồ vật xinh đẹp đanh đá khó thuần này trong lòng bàn tay, dự định sẽ tra tấn đến hơi thở thoi thóp, rồi hung hăng bóp nát cái đồ hai mặt này! CP: Ôn Mặc, Hoắc Diễn