Vụ việc Trương Thành bị đánh không có diễn biến tiếp theo.
Nhưng quả thật đã gây ra không ít bóng ma cho Quản Đồng, loại cảnh tượng này trước đây cô chỉ thấy qua trên phim.
Quản Đồng liên tiếp gặp ác mộng, nhân vật chính trong giấc mơ thường là Lâm Tông Hào, cảnh tượng là cậu đang đánh nhau, cô muốn khuyên can, sau đó bị đe dọa là ngay cả cô cũng đánh, cô trong giấc mộng gặp ai cũng không sợ, cuối cùng cùng nhau bị đánh.
Lâm Tông Hào có lẽ là khắc tinh của cô đi? Quản Đồng nghĩ.
Cứ tiếp tục như thế sớm muộn gì cô cũng sẽ bị suy nhược thần kinh.
Cần phải cách cậu thật xa.
Nhưng mà làm sao cách xa cậu chứ?
Mấy ngày liên tiếp cô đều không có nghỉ ngơi tốt, thứ bảy tự nhiên tinh thần uể oải.
Trong lúc Lâm Tông Hào đã đợi ở dưới lầu gọi điện thoại cho cô, cô mới chậm chạp nhớ tới, lúc trước cô đã đồng ý ra ngoài xem phim.
Bởi vì có tâm sự đè nén trong lòng, gần đây Quản Đồng ở trước mặt Lâm Tông Hào lộ ra dáng vẻ ủ dột, mỗi khi cậu hỏi, Quản Đồng lại không muốn nói.
Vấn đề là loại chuyện này cô làm sao nói?
Trực tiếp nói với cậu là cậu ảnh hưởng đến giấc ngủ của tôi sao?
Sau khi xem xong phim mới có ba giờ chiều, sắc trời vẫn còn sớm, những tiết mục khác mà Lâm Tông Hào sắp xếp cũng không gợi cho cô chút hứng thú nào.
Lúc này Chu Thụy gọi điện cho cậu tựa như một cơn mưa đúng lúc.
Căn cứ cắm trại ở vùng ngoại ô phía tây thực tế thuộc về sơn trang nghỉ dưỡng Minh Thụy.
Sơn trang cực lớn, chiếm gần hai ngọn núi, có rất nhiều dịch vụ giải trí, trong đó bao gồm trường đua ngựa, sân gofl, suối nước nóng, cắm trại vân vân.
Nghĩ đến dạo gần đây Quản Đồng buồn buồn không vui, cậu cảm thấy đưa cô đến giải sầu cũng rất tốt.
"Đi, tôi đưa cậu đến một nơi."
Trong lòng Quản Đồng đang buồn, cũng không để ý cậu sẽ đưa cô đi đâu.
Hai người ngồi xe trực tiếp đến căn cứ cắm trại trong sơn trang mới xuống xe.
Lúc này đang là cuối thu không khí mát mẻ, trên thảm cỏ xanh rộng lớn, lều trại ngoài trời nằm rải rác.
Dưới bức màn, ba năm người bạn ngồi quây quần cùng nhau chơi vui vẻ.
Quản Đồng thừa nhận cô quả thật thả lỏng không ít trước khi nhìn thấy Chu Thụy bọn họ.
Nhận ra được sự chần chừ của Quản Đồng, Lâm Tông Hào đúng lúc mở miệng.
"Không cần lo lắng, bọn họ sẽ không nói ra đâu."
Chu Thụy đúng lúc đang thua trò chơi đại mạo hiểm nhưng da mặt lại không đủ dày, đang muốn lừa gạt để cho qua thử thách này thì nhìn thấy Lâm Tông Hào.
Hơn nữa còn nhìn thấy một em gái xinh đẹp với khuôn mặt quen quen đi bên cạnh cậu.
"Chết tiệt, đây là tình huống gì thế?" Chu Thuỵ nháy mắt với Lâm Tông Hào.
"Bạn gái của tớ, Quản Đồng."
Giọng của Lâm Tông Hào không hề nhỏ, sau khi nói ra lời này, Chu Thuỵ rõ ràng cảm giác bầu không khí phía sau trong nháy mắt đông lại.
Cậu ta quay đầu nhìn về Trương Tinh Tinh phía sau.
Sắc mặt Trương Tinh Tinh nở nụ cười nhìn bọn họ.
Khá tốt, khá tốt...
Nhưng trong lòng Trương Tinh Tinh không có bình tĩnh như Chu Thuỵ nghĩ.
Cô ta còn nhớ cách nói của Lâm Tông Hào khi từ chối cô ta trước đây, hiện tại muốn chăm chỉ học thật tốt, không muốn yêu đương.
Nhìn xem, ngay cả cái cách qua loa lấy lệ đều qua loa như vậy.
Nhưng cô ta không hề thất thố, trên gương mặt vẫn duy trì nụ cười khéo léo, đi đến bên cạnh hai người.
"Quản Đồng đúng không? Trước đây cùng lên đài nhận thưởng rất nhiều lần như vậy, không nghĩ tới hôm nay mới có cơ hội chính thức quen biết." Trương Tinh Tinh đưa tay phải mình ra: "Trương Tinh Tinh."
Đến rồi, đến rồi!
Không biết vì sao, thời điểm Quản Đồng nhìn thấy Trương Tinh Tinh đột thiên tinh thần tỉnh táo.
Có lẽ Trương Tinh Tinh là ân nhân cứu mạng của cô.
Người như Quản Đồng bình thường cũng không thích giao tiếp với người khác, sau khi hoàn thành bài vở nặng nề trên lớp, phần lớn cô đều chọn đọc tiểu thuyết để cuộc sống thêm thú vị.
Mấy năm gần đây, cô đọc qua rất nhiều tiểu thuyết tình cảm, hơn nữa cách nói này là dựa vào cảm hứng từ cuộc sống.
Giống kiểu thanh mai trúc mã như Trương Tinh Tinh khi biết sự tồn tại của cô, chắc chắn sẽ dùng mọi cách ngăn cản...
Nếu như ngăn cản thành công, vậy cô có thể rút lui hoàn toàn.
"Xin chào, rất vui được quen biết cậu." Quản Đồng trở lại với nụ cười ngọt ngào.
Hôm nay Trương Tinh Tinh và Quản Đồng đều không hẹn mà cùng mặc một chiếc váy liền màu trắng, nhưng trên người Trương Tinh Tinh mặc là mẫu mới nhất của thương hiệu B vào mùa thu năm nay, mà chiếc váy liền mặc trên người Quản Đồng cũng là thương hiệu nổi tiếng.
Coi như là vậy Quản Đồng cũng không kém chút nào.
Quản Đồng bị Trương Tinh Tinh kéo đến bên nhóm con gái, sau khi ngồi vào chỗ thì nhiệt tình giới thiệu những người có mặt với cô.
Lâm Tông Hào hoàn toàn không nghĩ tới Trương Tinh Tinh cũng sẽ ở đây, nhìn thấy bạn gái của mình bị kéo đi, cậu có hơi nghi ngờ nhìn về phía Chu Thuỵ.
Chu Thuỵ có thể làm cách nào, lúng túng ho khan hai tiếng thì ngồi vào vị trí cũ mặc cho Lâm Tông Hào tự sinh tự diệt.
Chính cậu cũng không có hỏi có mấy người, không thể trách người khác được.
Bên phải Quản Đồng là Trương Tinh Tinh, bên trái cũng là một nữ sinh, cậu không thể chen vào ngồi giữa.
Cảm xúc là đưa Quản Đồng đến giải khuây, cậu có tự mình rước lấy tức giận không?
Lúc đầu có bảy người, ba nữ bốn nam, đều là học sinh trung học Quang Hoa, có mấy nam sinh Quản Đồng đã gặp qua khe cửa, cho nên có chút ấn tượng, còn lại hai nữ sinh thì có ý thù địch với cô.
Quản Đồng bỗng chốc cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.
"Vừa nãy chúng mình nghĩ chơi ma sói cảm thấy quá ít người, đúng lúc các cậu tới rồi." Nói đến đây, Trương Tinh Tinh dừng một chút: "Cậu biết chơi ma sói không?"
Từ biểu hiện của Trương Tinh Tinh cho đến bây giờ khi nhìn thấy cô, Quản Đồng cho rằng nếu như cô ta quay về thời cổ đại, chắc chắn sẽ là một cao thủ trạch đấu hoặc là cung đấu.
Nhìn bề ngoài, cô dầu gì cũng được coi là một tình địch chứ nhỉ?
Nhìn thấy tình địch lại có thể ung dung như thường, mặt không biến sắc mà nhiệt tình tiếp đãi, dù cho coi như không phải là thật lòng, cô cũng phải giơ ngón tay cái lên.