Chương 4: Chị chỉ cần thích em là được!

Chàng trai đang thản nhiên ngồi trên bậc thềm trước cửa, chiếc áo phông trắng tôn lên dáng người cao gầy của cậu ta, đôi chân dài hơi co lại, ánh mắt nhìn về phía cô đầy ngây thơ và trong sáng.

Chỉ có Tɧẩʍ ɖυy Nhất mới biết tính cách của người này hư hỏng đến mức nào, tồi tệ ra làm sao.

"Chị còn cúp máy của em!"

Tɧẩʍ ɖυy Nhất còn chưa mở miệng, đối phương đã lên tiếng bất bình: "Trước đây chị chưa bao giờ cúp máy của em, có phải chị có con chó khác bên ngoài không?"

Đến rồi đến rồi, lần nào cũng vậy, rõ ràng cậu ta là người gây sự trước, nhưng cuối cùng lại trở thành người bị oan.

Tɧẩʍ ɖυy Nhất cắn răng, tự nhủ không được bị vẻ bề ngoài của cậu ta lừa gạt nữa.

Người gây gổ luôn là cậu ta, đóng vai yếu thế cũng là cậu ta.

"Giang Chấp Ý..." Tɧẩʍ ɖυy Nhất cắt ngang, từ từ thở ra, sau đó hỏi cậu ta: "Có phải cậu đã cho Hứa Thần Hy đeo chiếc đồng hồ mà tôi tặng cậu không?"

"Không có chuyện đó, em vẫn luôn đeo chiếc đồng hồ chị tặng mà." Giang Chấp Ý trả lời rất nhanh. Để chứng minh mình trong sạch, cậu ta còn cố tình đưa tay đeo đồng hồ ra trước mặt Tɧẩʍ ɖυy Nhất.

"Tôi đã nhìn thấy hết rồi!" Cô gái nhỏ ngước mắt lên, đôi mắt trong veo lạnh lùng nhìn khuôn mặt chàng trai, "Hứa Thần Hy đeo đồng hồ của cậu, còn đăng lên vòng bạn bè."

Giang Chấp Ý bị ánh mắt của cô nhìn đến phát lạnh, vội vàng mở miệng: "Có thể là nhầm lẫn? Biết đâu chiếc đồng hồ đó có cùng kiểu dáng với chiếc đồng hồ của em."

Đúng là Hứa Thần Hy đã khen chiếc đồng hồ của cậu ta đẹp, nhưng cậu ta thật sự không cho cô ta mượn chiếc đồng hồ.

Tɧẩʍ ɖυy Nhất nhìn chằm chằm vào mặt cậu ta, xác nhận cậu ta không có vẻ như đang nói dối. Nhưng nếu không phải cậu ta cố tình chọc giận cô thì ai đã lén lút làm điều đó?

Nhưng dù là trường hợp nào thì cũng giống như trò đùa của trẻ mẫu giáo.

Thật sự không thú vị chút nào.

Sắc mặt Tɧẩʍ ɖυy Nhất lạnh lùng hơn một chút: "Chiếc đồng hồ tôi tặng cậu là phiên bản đặt làm riêng, chỉ có một chiếc duy nhất, mà cô ta là con gái thì mua đồng hồ nam để làm gì?"

Giang Chấp Ý nhíu mày, suy nghĩ kỹ: "Chắc là tối qua em đã tháo ra trước khi đi tắm, cô ấy nhìn thấy nên đeo thử một chút?"

Chẳng lẽ vì chuyện này mà cả ngày nay cô không thèm nói chuyện với cậu ta?

Tɧẩʍ ɖυy Nhất nhìn chàng trai trước mặt, cười lạnh nói: "Vậy là cô ta đã vào phòng cậu trong lúc cậu đang tắm?"

Giang Chấp Ý cảm nhận được giọng điệu của đối phương không tốt, tuy cậu ta thích gây sự, nhưng cậu ta cũng biết nhìn sắc mặt người khác.

Rõ ràng cô gái này đang tức giận.

Hai người quen nhau từ nhỏ. Cậu ta đã từng thấy cô cầm ô đi cho mèo hoang ăn, cũng từng thấy cô dùng chai rượu đập vào đầu người khác. Tóm lại, tuy cô mềm lòng nhưng tuyệt đối không phải là người dễ tính.

Lúc này đây, nhìn khuôn mặt lạnh lùng và châm biếm của cô gái, Giang Chấp Ý bỗng cảm thấy có chút bất an: "Cô ấy chỉ đến đưa sữa cho em thôi."

Nói xong, cậu ta lén nhìn phản ứng của cô gái, ừm, Giang Chấp Ý tưởng tượng, nếu những món quà cậu ta tặng cho cô lại được đeo trên người của một người đàn ông khác...

Chà, cho dù người đó có là anh chị em của cô thì chắc chắn cậu ta cũng sẽ tức giận đến mức không muốn nói chuyện.

Biết mình sai, cậu ta nhẹ nhàng dỗ dành: "Em sai rồi, được chưa? Lần sau em sẽ chú ý. Khi cô ấy đến thì em vừa mới tắm xong, em thật sự không biết cô ấy đã đeo chiếc đồng hồ đó. Lần sau em sẽ đeo khi đi tắm, tuyệt đối không để người khác chạm vào."

"Giang Chấp Ý, tôi nhớ tôi đã từng nói, tôi không thích Hứa Thần Hy." Tɧẩʍ ɖυy Nhất ngắt lời cậu ta. Điều cô quan tâm không phải là vấn đề chiếc đồng hồ, mà là cảm giác về khoảng cách giữa cậu ta và những cô gái khác.

Giang Chấp Ý nói ngay: "Chị không cần phải thích cô ấy, chị chỉ cần thích em là được."

Người này mãi mãi không nắm bắt được trọng tâm.

Tâm trạng của Tɧẩʍ ɖυy Nhất giống như quần áo bị mưa làm ướt, dính dớp khó chịu. Cô liếʍ đôi môi khô khốc, nhìn chàng trai trước mặt, ánh mắt nghiêm túc nói: "Giang Chấp Ý, chúng ta chia tay đi!"