Tɧẩʍ ɖυy Nhất ngẩng đầu, nhìn theo tầm mắt của cô ấy.
Chỉ thấy một chàng trai đứng sau quầy bar, rất cao, đeo một cặp kính gọng vàng, bên hông đạm mạc tinh tế, toát ra một khí chất khó lại gần.
Ánh sáng mờ ảo chiếu vào khuôn mặt chàng trai, lộ ra vẻ cấm dục dụ hoặc, vô thức hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Nhưng điều khiến Tɧẩʍ ɖυy Nhất chú ý nhất chính là nốt ruồi ở khóe mắt.
Nghe nói nốt ruồi ở đuôi mắt con trai tượng trưng cho sự phong phú về tình yêu. Chỉ trong vài phút ngắn ngủi đã thấy nhiều cô gái tiếp cận mà bị từ chối.
Tɧẩʍ ɖυy Nhất cảm thấy rất có lý.
Chàng trai này quả thực được coi là cực phẩm. Chẳng trách lại được Thẩm Đàn, người có hai mươi năm kinh nghiệm duyệt mỹ nam, để mắt đến.
Tɧẩʍ ɖυy Nhất nhìn mấy lần rồi quay đi chỗ khác, hiện tại cô không có hứng thú với anh chàng đẹp trai.
Càng đẹp trai thì càng dễ thu hút sự chú ý của người khác.
Tên chó Giang Chấp Ý là một ví dụ rõ ràng.
"Có muốn xin WeChat không?" Thẩm Đàn khích lệ cô.
"Không muốn!" Tɧẩʍ ɖυy Nhất lập tức từ chối.
Cô vừa mới trèo ra khỏi một cái hố, sao phải vội vàng lao đầu vào một cái hố khác?
Thẩm Đàn nói với giọng từng trải: "Không phải cậu nói muốn bắt đầu lại từ đầu sao? Cách tốt nhất để quên đi mối tình còn dang dở là bắt đầu một mối quan hệ mới."
Tɧẩʍ ɖυy Nhất: "...Không cần phải nhanh như vậy đâu."
Thẩm Đàn: "Cái này gọi là giải quyết dứt khoát, không chừa cho mình một lối thoát.”
Nghe có vẻ có lý.
Tuy nhiên, cô gái họ Thẩm vẫn không hề lay động: "Tớ đã quyết định rồi, tớ sẽ chăm chỉ học tập, từ chối yêu sớm!"
Có thời gian nuôi chó thì thà làm thêm vài đề còn hơn. Ít ra học tập sẽ không phụ lòng mình.
"Được thôi!"
Thẩm Đàn đưa cô ra ngoài, cũng không phải vì cô ấy thực sự muốn cô nhanh chóng tìm được đối tượng mới, mà là vì cô ấy muốn cô biết, trên đời có hàng ngàn mỹ nam, người này không được thì mình đổi người khác, không cần phải chết cứng trên cây, càng không phải buồn vì một tên con trai.
Điện thoại reo lên, Tɧẩʍ ɖυy Nhất nhìn một cái liền cúp máy.
Thẩm Đàn nhướng mày nhìn qua: "Bạn trai nhỏ của cậu à?"
"Là bạn trai cũ." Tɧẩʍ ɖυy Nhất nhấn mạnh.
Giang Chấp Ý ở bên kia:...
Giang Chấp Ý nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, lông mày cậu ta nhíu lại đến mức có thể gϊếŧ chết một con ruồi.
Cô gái xấu tình kia mãi chưa đến dỗ dành cậu ta, đã thế còn dám cúp máy.
Gọi lại thì lần này trực tiếp báo là đã tắt máy.
Giang Chấp Ý sửng sốt, lông mày càng nhíu chặt hơn, cơn tức giận trong lòng chưa kịp bộc phát thì đã nhanh chóng bị một cảm xúc khác thay thế.
"Anh Ý, anh làm sao vậy?" Người bên cạnh đi tới vỗ vai cậu ta, "Trông anh có vẻ đứng ngồi không yên, cãi nhau với bạn gái à?"
Giang Chấp Ý nghe xong càng khó chịu hơn, nhặt chiếc áo khoác trên mặt đất lên rồi nói: "Không chơi nữa, các cậu tự chơi đi!"
Thấy vậy, bạn bè vội khuyên nhủ: "Đừng mà, thuê địa điểm khó lắm đó."
"Không có tâm trạng!" Đây là lần đầu tiên cô gái kia không trả lời cuộc gọi của cậu ta, từ lúc thức dậy đến giờ, mí mắt cậu ta giật giật không ngừng.
Bạn bè thấy tâm trạng của cậu ta thực sự không tốt lắm, lúc này mới ngừng thuyết phục.
Sau buổi chiều cùng Thẩm Đàn ở quán bar, khi Tɧẩʍ ɖυy Nhất trở lại tiểu khu thì mặt trời đã sắp lặn.
Khi nhìn thấy bóng người đang ngồi trên bậc thang trước cửa, mí mắt cô không khỏi giật giật, sau đó cô tiếp tục tiến về phía trước. Nhưng khi đi ngang qua đối phương, cổ tay lại bị nắm lấy.
Người kia ngẩng đầu, ủ rũ nhìn cô: "Chị, chị không cần em nữa sao?"