Chương 1: Ăn kẹo của tôi thì phải nghe lời tôi

"Một, hai, ba, bốn... A, thiếu một cái... Meo? Meo meo?" Một giọng nói nhỏ như sữa, mềm mại như sáp, vang lên bên cạnh bụi cỏ, giọng nói non nớt hệt như tiếng kêu của một chú mèo con mới sinh.

"Meo ——"

Cùng với tiếng xào xạc, có thể nhìn thấy một cái đầu nhỏ ló ra từ phía sau luống hoa. Vừa thò đầu ra ngoài đã bị một bàn tay trắng nõn mềm mại nâng lên.

"Tìm được rồi!"

Chủ nhân của đôi tay ngắn là một cô bé khoảng ba, bốn tuổi. Cô có khuôn mặt xinh xắn, đôi mắt to như quả nho đen ngâm trong nước, trên đầu có hai búi tóc nhỏ, trông lủng lẳng, như thể có thể rơi bất cứ lúc nào.

"Chi Chi đã nói rồi, nếu không tích cực ăn uống sẽ dễ mắc bệnh về đầu óc, em ngốc như vậy, sau này sẽ dễ bị bắt nạt đấy, biết không?" Cô gái nhỏ kéo mèo con, dùng giọng non nớt quở trách một phen, rồi bước một bước ngắn về nơi cho nó ăn. Tay nhỏ nâng đôi má đầy thịt của mình, mải mê nhìn nó ăn xong rồi đứng dậy chuẩn bị về nhà, lại nhìn thấy một bóng dáng nhỏ bé nằm dưới gốc cây cách đó không xa.

"Ủa?"

Cô bé chớp chớp đôi mắt to xinh đẹp, tò mò đi tới trước mặt đối phương rồi ngồi xổm xuống.

Đó là một bạn nhỏ xinh đẹp, tựa vào gốc cây ngủ say, lông mi dài che mất nửa mắt, trông rất ngoan ngoãn và mềm mại, cô không kiềm chế được mà chọc vào mặt đối phương.

Oa, mềm như bụng mèo.

Giây tiếp theo, cậu bé nằm trên mặt đất bị đánh thức, cậu mở đôi mắt mơ hồ còn ngái ngủ, ngơ ngác nhìn cô bé đang ngồi xổm trước mặt.

Cô bé chớp chớp đôi mắt to, cảm thấy có chút chột dạ, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, rút tay nhỏ mũm mĩm lại, móc một cây kẹo mυ"ŧ trong túi ra, đưa cho cậu: "Đây, cậu ăn đi."

Cậu bé nhìn kẹo trong tay cô, nuốt nước miếng, sau đó khó khăn quay đi, hất cằm lên, vẻ mặt kiêu ngạo nói: "Ba mẹ nói không được ăn đồ người lạ đưa, chắc cậu thấy tôi đẹp trai nên muốn lừa gạt tôi, tôi không thèm đâu." Vừa nói xong, bụng cậu liền kêu lên.

Cậu nhóc ngượng chín mặt.

Cô gái nhỏ chớp mắt, nhìn chằm chằm vào bụng cậu: "Cậu đói rồi kìa!"

“Tôi không có!” Mặt cậu bé càng đỏ hơn, thẹn quá hoá giận hét lên.

“Ồ!” Không biết cô gái nhỏ có tin hay không, lập tức rút tay lại, bóc vỏ kẹo ra, nhét cây kẹo mυ"ŧ vào miệng mình.

Cậu nhóc trố mắt.

Chẳng phải định cho cậu ăn sao?

"Sao cậu lại ở đây một mình?" Cô gái nhỏ vừa ăn kẹo vừa hỏi nhẹ nhàng.

Cậu bé khịt mũi hai lần, có chút không vui nhưng vẫn trả lời: "Ba mẹ bảo tôi được nhặt trong thùng rác, tôi ở đây đợi ba mẹ ruột.”

Cô gái nhỏ nhìn thùng rác bên cạnh cậu, sau đó đồng cảm nói với cậu: "Cậu ngốc thật, bị ném vào thùng rác thì chắc chắn là ba mẹ không cần cậu rồi."

Cậu bé sững sờ, nghĩ nghĩ, mình đã đợi cả ngày mà vẫn chẳng thấy ba mẹ ruột đến đón về nhà, cậu lập tức ứa nước mắt, oà khóc.

"Ơ..." Cô gái nhỏ chớp mắt.

Chẳng lẽ cô nói sai gì sao?

Nhìn cậu khóc thảm thương như vậy, chắc bị tổn thương vì không ai thèm đến.

Hay là, cô nhặt về nuôi nhỉ?

Chi Chi nói cô không được nuôi mèo, nhưng không nói không được nuôi người.

Cô nhặt về, đợi đến khi trưởng thành, cậu trở thành người của cô.

Tɧẩʍ ɖυy Nhất móc một cây kẹo mυ"ŧ khác ra, đưa cho cậu: "Chắc ba mẹ cậu không cần cậu nữa. Cậu có muốn về nhà với tôi không? Nhà tôi có biệt thự to đẹp, lại có nhiều đồ ăn ngon, tôi sẽ cho cậu ăn kẹo mỗi ngày."

Cậu bé nhìn cây kẹo mυ"ŧ trong tay cô mà nuốt nước miếng, cuối cùng không nhịn được nữa mà gật đầu.

Dù sao thì ba mẹ cậu cũng không cần cậu.

Cô gái nhỏ khéo léo bóc lớp vỏ kẹo, nhét cây kẹo mυ"ŧ vào miệng cậu bé: "Ăn kẹo của tôi thì phải nghe lời tôi, hiểu không?"

"Hiểu rồi!"

"Từ nay về sau, cậu sẽ gọi tôi là chị!"

"Chị!"

"..."

"Chị ơi, em vẫn muốn ăn kẹo."

“Đi, chị về nhà lấy cho em.” Cô gái nhỏ đưa tay về phía cậu.

Đột nhiên khung cảnh trước mắt bắt đầu thay đổi, giọng nói trẻ con biến thành giọng nói lười biếng của một nam sinh: "Em muốn ăn cái kẹo trong miệng chị!"