Chương 53

【 Nhật ký của Hứa Tri Niên -17】

Ngày 16 tháng 12 năm 2021, trời nắng

Công viên trò chơi trên biển do Khương tiên sinh đầu tư xây dựng ở Hải Thành hôm nay chính thức khai trương.

Tôi và Khương tiên sinh cùng trở lại Hải Thành để dự lễ khánh thành.

Đây là công viên trò chơi đầu tiên ở Hải Thành, Khương tiên sinh đã sang tên nó cho tôi, nói đây là quà tặng tôi.

Tôi rất hạnh phúc.

Sau này trẻ em Hải Thành không cần phải đi xa nữa mà có thể đến công viên trò chơi này.

Tên tôi và Khương tiên sinh cũng sẽ vĩnh viễn khắc trên tường công viên.

"Mọi người đến công viên này đều có thể nhìn thấy và chứng kiến tình yêu của chúng ta." Khương tiên sinh nói, "Dù thời gian có trôi qua bao lâu thì chuyện tình của chúng ta vẫn sẽ mãi lưu truyền."

Món quà này quá quý giá.

Nhưng tôi rất vui.

Tất cả mọi người sẽ biết Khương tiên sinh yêu tôi đến thế.

Và tôi cũng yêu anh nồng nhiệt.

—————

1455

Lên năm cuối đại học, Hứa Tri Niên có thêm không ít thời gian rảnh, trường học cũng không bắt buộc phải ở ký túc xá.

Tôi vẫn bận rộn quanh năm suốt tháng như xưa nhưng ít nhiều gì cũng tìm được ngày nghỉ trùng với cậu ấy.

Đi du lịch xa thì không được nhưng đi chơi loanh quanh gần thành phố như trước đây dẫn cậu ấy đi trượt tuyết thì không thành vấn đề.

Tôi hỏi cậu ấy muốn đi đâu chơi.

Hứa Tri Niên nghĩ ngợi rồi đáp: "Muốn đi công viên trò chơi."

1456

"Công viên trò chơi?" Tôi hỏi.

"Dạ." Cậu ấy gật đầu nói, "Từ nhỏ đến lớn em chưa được đi công viên trò chơi lần nào, Hải Thành là huyện nhỏ nên đâu có công viên trò chơi, ở Ninh thị thì có nhưng em làm gì có tiền đến Ninh thị chỉ để đi chơi. Lúc nhỏ có một bạn được bố mẹ dẫn đến công viên trò chơi ở Ninh thị chụp rất nhiều hình làm mọi người vô cùng ghen tị. Lúc ấy em đã nghĩ sau này có tiền nhất định phải đến công viên trò chơi một lần mới được."

Trong mắt cậu ấy hiện lên vẻ khát khao như trẻ con.

Nói cách khác thì tuổi thơ của ai cũng từng ao ước được đến công viên trò chơi.

Những đứa trẻ may mắn sẽ được toại nguyện, nhưng Hứa Tri Niên lại không may mắn như vậy.

Tuổi thơ cậu ấy cũng không quá tệ, chỉ là so với hầu hết mọi người thì kém may mắn hơn.

Và tôi muốn cố gắng hết sức để bù đắp lại may mắn này cho cậu ấy.

1457

Tôi yên lặng nhìn cậu ấy mấy giây rồi nói: "Vậy chúng ta sẽ đi công viên trò chơi."

Nói xong tôi lấy điện thoại ra định gọi cho trợ lý Tôn.

Hứa Tri Niên tưởng tôi có việc nên hỏi ngay: "Gì thế ạ?"

Tôi nói: "Để anh hỏi xem có thể bao trọn công viên trò chơi nguyên ngày không."

Hứa Tri Niên líu lưỡi: "Không, không cần đến mức đó đâu."

1458

Tôi nói: "Bình thường công viên trò chơi rất đông người, anh sợ em không quen."

Hứa Tri Niên vẫn từ chối: "Không cần đâu, chẳng phải bác sĩ Diêu đã nói em không còn sợ đám đông nữa sao."

Tôi hỏi: "Em chắc chứ?"

Cậu ấy nghiêm túc gật đầu: "Lần trước một mình em đi siêu thị mua đồ, người cũng rất đông nhưng em đâu bị gì. Hơn nữa công viên trò chơi phải đông người mới vui, chỉ có hai chúng ta thì buồn lắm."

Tôi suy tư một lát rồi đồng ý với cậu ấy.

1459

Hôm đó là cuối tuần, thời tiết rất đẹp, mặt trời lên cao, thời tiết không quá nóng nên rất thích hợp để đi chơi.

Đương nhiên người trong công viên trò chơi cũng đông hơn ngày thường.

Hầu hết là trẻ con được bố mẹ dắt hoặc bồng đi.

Thỉnh thoảng mấy đôi tình nhân đi ngang qua, cô gái mỉm cười rạng rỡ có vẻ rất hạnh phúc.

Hứa Tri Niên hòa nhập rất nhanh, vì cậu ấy đẹp nên lâu lâu lại có người dừng lại nhìn cậu ấy chăm chú.

Trong lòng tôi chợt thấy không thoải mái, muốn đưa tay ngăn cản những ánh mắt kia.

1460

Ban đầu Hứa Tri Niên vô cùng phấn khởi, trò gì cũng muốn chơi thử, ngay cả tàu lượn siêu tốc và rơi tự do cũng không bỏ qua.

"Anh sợ em đi tàu lượn siêu tốc sẽ bị nôn." Tôi nói đùa, "Hay là chúng ta đổi trò khác đi?"

Hứa Tri Niên tròn xoe mắt: "Sao lại thế, em đâu có yếu như vậy!"

Tôi nói: "Nhìn em là thấy gầy gò yếu đuối rồi."

Hứa Tri Niên xua tay: "Rõ ràng em mập lên mấy ký rồi mà!"

Tôi nhéo mặt cậu ấy: "Phải không? Sao chẳng có cảm giác gì cả."

Hứa Tri Niên: "......"

1461

Cuối cùng chúng tôi vẫn đi tàu lượn siêu tốc.

Khi bay lượn trên không, bên tai có thể nghe được tiếng la hét của Hứa Tri Niên.

"A a a a a a a a a a a a a a a!" Cậu ấy gào điên cuồng, còn gọi tên tôi, "Khương tiên sinh, hét chung với em đi!"

Lúc đầu tôi còn kềm chế tâm tình của mình, nhưng trong tiếng gió ù ù, bên tai vang lên tiếng thét chói tai của những người khác và Hứa Tri Niên.

Một sự trói buộc nào đó trong ngực tôi tựa như bị tiếng thét chói tai làm tiêu tan.

Tôi chợt cảm thấy lòng mình nhẹ hẫng, giống như trên đời này không có gì ràng buộc tôi được nữa.

Tôi cũng hét lên, thanh âm lập tức tan vào không trung.

Quay đầu nhìn sang, nụ cười rạng rỡ của Hứa Tri Niên đập vào mắt.

1462

Sau khi xuống tàu lượn, sắc mặt Hứa Tri Niên hơi tái nhưng ánh mắt vẫn sáng rực, lại dòm ngó thuyền hải tặc bên cạnh.

Tôi không thể làm gì khác hơn là tiếp tục điên với cậu ấy.

"Thì ra công viên trò chơi lớn đến vậy." Chơi xong mấy trò, cậu ấy mệt rã rời dựa vào vai tôi cảm khái, "Em cứ tưởng có thể chơi hết các trò, ai ngờ mới bấy nhiêu thôi đã mệt rũ."

Tôi hỏi cậu ấy: "Còn đi nổi không?"

Hứa Tri Niên nhìn tôi rồi đột nhiên nũng nịu: "Đi không nổi, muốn Khương tiên sinh bế cơ."

Tôi: "......"

1463

Tôi làm bộ đưa tay ra, cậu ấy vội vàng trốn ra sau.

Tôi nhíu mày: "Chẳng phải em đòi anh bế à?"

"Chỉ đùa thôi mà." Hứa Tri Niên hơi đỏ mặt nói, "Đông người như vậy, em cũng đâu phải con nít, lỡ bị người ta thấy thì ngại chết."

Tôi cười: "Vậy anh dắt em đi nhé?"

Hứa Tri Niên mở to mắt, không trả lời mà chủ động chìa tay ra.

1464

Chúng tôi tay trong tay đến rạp chiếu phim 3D, bên trong đang chiếu phim hoạt hình dành cho trẻ em, xem như một loại hình thư giãn nhẹ nhàng.

Nhưng theo diễn biến của phim, ghế ngồi cũng lắc lư trái phải, còn có nước phun ra.

Hứa Tri Niên giật mình nắm chặt tay tôi.

Tôi quay đầu sang, thừa dịp không ai chú ý hôn lên má cậu ấy một cái.

1465

"Không xong rồi." Từ rạp chiếu phim đến chỗ nghỉ ngơi cách nhau khá xa, Hứa Tri Niên tìm một cầu thang vắng vẻ ngồi phịch xuống, "Em hết sức rồi."

Tôi ngồi sau lưng cậu ấy, cậu ấy ngả người dựa vào lòng tôi.

Tôi nói: "Nghỉ ngơi một lát đi."

Cậu ấy quay lại nhìn tôi với vẻ ghen tị: "Thể lực Khương tiên sinh tốt thật, đi nhiều thế mà không mệt."

Tôi nhíu mày: "Sau này em sẽ biết thể lực anh tốt cỡ nào."

Hứa Tri Niên: "......"

1466

Ngồi một lát, Hứa Tri Niên bắt đầu than đói nhưng lại mệt mỏi không muốn đi.

Tôi nói: "Vậy em chờ ở đây nhé, anh mua đồ ăn về."

Hứa Tri Niên ngoan ngoãn gật đầu.

Khi tôi mua xong trở lại thì Hứa Tri Niên đang đứng cạnh một chú hề thổi bong bóng.

Cuối cùng bong bóng được thổi thành hình ngựa con, chú hề đưa cho Hứa Tri Niên rồi khom người nói: "Xin tặng cho anh bạn đẹp trai này."

Hứa Tri Niên ngạc nhiên cầm lấy rồi cám ơn.

1466

Thấy tôi đi tới, Hứa Tri Niên hào hứng vung vẩy bong bóng hình ngựa con nói: "Khương tiên sinh nhìn này! Đáng yêu lắm đúng không!"

"Ừ, đáng yêu." Tôi cười, "Nhưng em đáng yêu hơn nhiều."

Ăn xong, Hứa Tri Niên dường như đã lấy lại sức lực.

"Khương tiên sinh." Cậu ấy đột nhiên gọi tôi, "Trên mặt anh dính tương kìa."

Tôi nhíu mày lấy khăn lau đi nhưng không thấy gì.

"Ở đây cơ." Hứa Tri Niên chồm tới hôn khóe miệng tôi một cái, đánh lén xong lập tức lui lại.

Cậu ấy cười như hồ ly ranh mãnh, tôi yên lặng ngắm cậu ấy.

1467

Đến khi cậu ấy khỏe lại thì không dám chơi những trò kí©h thí©ɧ kia nữa.

Tôi nhìn lướt qua bản đồ công viên trò chơi hỏi cậu ấy: "Muốn đi vòng quay không."

Hứa Tri Niên mở to mắt, lập tức reo lên: "Muốn ạ!"

Cậu ấy nói: "Suýt nữa em quên mất, chẳng phải các đôi tình nhân đến công viên trò chơi đều đi vòng quay sao!"

1468

Cabin vòng quay không rộng lắm, vì là buồng kín nên lúc vào tôi phải nhìn chừng Hứa Tri Niên, sợ cậu ấy không thích ứng được.

May mà chung quanh đều có kính, tầm nhìn rất thoáng nên cậu ấy không có phản ứng gì.

Vận tốc vòng quay cũng khá chậm, chúng tôi từ từ lên cao.

Hứa Tri Niên áp vào kính ngắm nhìn toàn cảnh công viên trò chơi và núi non xung quanh.

Đến điểm cao nhất, tôi bắt chước tiểu thuyết ngang nhiên xông tới dịu dàng hôn cậu ấy.

1469

Một khắc này, thế giới trong mắt tôi chợt trở nên nhỏ bé.

Tôi chỉ thấy mình cậu ấy.

Và đáy mắt cậu ấy cũng chỉ phản chiếu hình bóng tôi.

1470

"Thì ra Khương tiên sinh cũng biết truyền thuyết kia." Hứa Tri Niên đỏ mặt nói.

Tôi hỏi: "Truyền thuyết gì?"

Hứa Tri Niên đáp: "Nghe nói các đôi tình nhân đi vòng quay cuối cùng đều chia tay, nhưng nếu hôn nhau ở điểm cao nhất thì sẽ vĩnh viễn hạnh phúc bên nhau."

"Anh chưa từng nghe." Tôi nói, "Chỉ là kìm lòng không được nên muốn hôn em thôi."

Mặt Hứa Tri Niên càng đỏ hơn.

1471

Một ngày không đủ cho chúng tôi chơi hết các trò.

Nhưng những gì đã trải qua hôm nay, bong bóng hình ngựa con và nụ hôn dịu dàng kia sẽ biến thành hồi ức đẹp nhất chôn sâu trong lòng chúng tôi.

1472

......

1473

Chuyện tôi và Hứa Tri Niên yêu nhau không phải bí mật nên rốt cuộc đã tới tai Nghiêm Chi Triết.

Tôi nhận được cú điện thoại đầu tiên của hắn từ khi về nước.

"Khương, Khương ca." Giọng hắn rất kinh ngạc, "Chuyện anh và Hứa Tri Niên là thật sao?"

Tôi rũ mắt lạnh lùng đáp: "Thật."

Nghiêm Chi Triết: "Nếu anh thích thì tôi tặng cậu ta cho anh đấy, anh sẽ không so đo với tôi chứ?"

Hắn có vẻ chẳng bận tâm gì đến chuyện trước kia, như thể Hứa Tri Niên chỉ là một món đồ mặc hắn định đoạt.

Trong lòng tôi dâng lên nỗi phẫn nộ và căm ghét, mất một lúc lâu mới kìm được ý muốn chửi mắng hắn.

1474

Qua điện thoại Nghiêm Chi Triết không phát giác được tâm trạng của tôi nên nói tiếp: "Có Hứa Tri Niên chắc anh sẽ không giành Lâm Thư Kỳ với tôi nữa chứ?"

Tôi nói: "Tôi chẳng có chút hứng thú nào với Lâm Thư Kỳ cả."

Nghiêm Chi Triết nghe xong lập tức mừng rỡ: "Không có anh nhất định tôi sẽ theo đuổi được cậu ấy."

Tôi cười khẩy.

Hắn vẫn sợ tôi như trước, chỉ nói mấy câu liền ngượng ngùng cúp điện thoại.

Tôi đặt điện thoại xuống rồi nhìn số điện thoại trên màn hình, thu lại tất cả biểu cảm trên mặt.

1475

Tôi hỏi trợ lý Tôn: "Nghiêm gia thế nào?"

"Đã làm theo kế hoạch rồi ạ." Trợ lý Tôn nhanh nhảu đáp, "Sức khỏe Nghiêm lão gia ngày càng sa sút, nhiều cổ đông nhỏ sẵn lòng chuyển nhượng cổ phần cho chúng ta, cổ phiếu lẻ trên thị trường cũng đang được thu mua."

"Nghiêm gia không có hành động gì à?"

Trợ lý Tôn đẩy kính mắt: "Không có. Gần đây tổ chức đại hội cổ đông nhưng Nghiêm lão gia vắng mặt, náo động bên ngoài e là đã bị các con ông ta giấu nhẹm rồi."

Tôi cười khẽ: "Vậy cứ tiếp tục làm theo kế hoạch đi."

1476

Việc thu mua cổ phần Nghiêm gia vẫn đang tiến hành từ từ, chưa đầy hai ngày sau lại có người đến tìm tôi.

Là Lâm Thư Kỳ.