Chương 13

Nhưng hiển nhiên hắn đã coi thường khát vọng sống của Phó Yểu Yểu. Tức giận là nhất thời, mạng chó là cả đời. Cốt khí có thể giúp nàng sống sót ư? Không thể!

Chỉ cần nàng quỳ đủ nhanh thì Diêm vương sẽ không đuổi kịp nàng.

Ý tưởng muốn dạy dỗ nàng của Bách Lý Hưu đúng là bị một cái quỳ này của nàng làm cho biến mất, vẻ mặt phức tạp nhìn nàng một hồi lâu, sau đó kéo vạt áo, không nhanh không chậm ngồi xuống cái ghế lắc của nàng.

Phó Yểu Yểu nhìn một chút, thấy hắn không định rời đi liền hỏi: “Ma tôn đại nhân, sao ngài lại tới đây nữa vậy?”

Không có việc gì cứ chạy tới chỗ của nàng làm gì không biết!

Bách Lý Hưu lạnh lùng nói: “Ma điện của bản tôn, bản tôn không thể tới sao?”

Phó Yểu Yểu vội đứng dậy từ trên mặt đất: “Không phải! Chỗ này của ta mấy hôm nay rất hôi, là sợ Ma tôn đại nhân không thoải mái thôi.”

Bách Lý Hưu nhìn xung quanh.

Trước đình viện trước kia thanh nhã tinh xảo bao nhiêu thì bây giờ lại lộn xộn bấy nhiêu, chỗ nào cũng có từng đống phân, trông vô cũng mất mỹ quan. Hắn cau mày: “Nhìn thật là hôi.”

Phó Yểu Yểu lấy làm lạ.

Cái gì mà ‘nhìn thật hôi’ chứ. Thứ này không phải là ngửi hôi sao? Cho dù nàng dùng linh lực để phong bế khứu giác mà cũng không chịu nổi, ma đầu sao có thể tỏ ra như không có việc gì như thế chứ? Hay là vì hắn bị cầm tù suốt 300 năm trong tù nên ngửi mùi hôi quen rồi??

Bách Lý Hưu không kiên nhẫn nói: “Nhìn bản tôn làm gì? Làm chuyện của ngươi đi.”

Đã hiểu! Ma đầu tới để giám sát nàng! Hắn nhất định muốn xem xem nàng có dụng tâm nuôi trồng tiên thảo không!

Nghĩ đến đây Phó Yểu Yểu càng ra sức làm việc, ném cỏ khô vào thùng phân rồi bắt đầu khuấy điên cuồng, khuấy đến mức tay muốn mọc kén, nhất thời mùi hôi lập tức bùng nổ khắp viện.

Lúc nàng liếc trộm xem phản ứng của ma đầu lại thấy dường như hắn cũng không quan tâm chuyện nàng đang cố gắng mà ngược lại có vẻ hứng thú với cái ghế lắc kia của nàng hơn.

Bách Lý Hưu quả thực cảm thấy cái ghế dựa này có điểm thú vị. Không ngờ lại có thể lay động trước sau, hơn nữa độ cong đong đưa còn rất thoải mái. Lúc đầu hắn chỉ ngồi lên, sau đó bây giờ chuyển qua nằm ngả hẳn người xuống.

Tiểu phế vật này tu luyện chẳng ra gì nhưng biết hưởng thụ đấy.

Từ khi hắn ra đời đã bị ngăn cách với thế nhân, hơn ba trăm năm, cái sơn động bé tí kia là toàn bộ phạm vi hoạt động của hắn. Ban đầu hắn còn tò mò với thế giới bên ngoài, thích xem hoa nở, thích ngắm nhìn cỏ đung đưa trong gió, thích xem ong bướm chơi đùa, châu chấu côn trùng kêu, thích nhìn bầu trời xanh thẳm qua khe hở bé nhỏ kia.

Khi đó hắn vẫn chỉ là một thiếu niên nhỏ bé, nhìn cái gì cũng cảm thấy mới mẻ hiếu kì.

Nhưng ba trăm năm thực sự quá dài.

Dài đến mức vạn vật thế gian trong lòng hắn đều đã chết.

Cho nên bây giờ Bách Lý Hưu nhìn cái gì cũng cảm thấy không thú vị, trừ việc gϊếŧ người, mọi chuyện mọi vật đều không khơi lên được nửa điểm hứng thú của hắn. Chỉ có thiếu nữ lai lịch cổ quái này, lặp đi lặp lại khiến hắn nảy sinh cảm giác tò mò. Nàng là một người rất thú vị, đến đồ vật của nàng cũng như thế.

Nếu giờ phút này Phó Yểu Yểu biết hắn nghĩ gì nhất định sẽ nói: Vẫn là nhà ngươi trải đời quá ít.

Ai mà ngờ được đường đường là Ma tôn chỉ nghe tên cũng khiến Tam giới sợ vỡ mật mà đến cái ghế lắc còn chưa nhìn thấy bao giờ chứ!

Nhưng ông chủ có thể đừng quá trầm mê ghế lắc mà hãy ngẩng đầu xem ta chăm chỉ làm việc như thế nào được không? Dưới ánh mắt chờ mong sáng ngời của Phó Yểu Yểu, Bách Lý Hưu mẫn cảm rốt cục cũng dời ánh mắt lên người nàng.

Phó Yểu Yểu lập tức lộ ra một nụ cười còn chói sáng hơn cả mặt trời với hắn.

Bách Lý Hưu lại lười biếng nhắm mắt lại, sao đó một đạo thần thức dễ như trở bàn tay xuyên qua lớp chắn tu vi của nàng, lại một lần nữa vào thức hải của nàng.

Cánh tay đang ra sức quấy của Phó Yểu Yểu cứng lại, nụ cười trên mặt lập tức còn khó coi hơn cả khóc. Nhưng tu vi khác biệt quá lớn, căn bản không thể đuổi hắn ra được cho nên chỉ có thể cẩn thận nhìn hắn đi sâu vào trong thức hải.

Cũng may lúc này nàng không mất đi quyền khống chế cơ thể, chỉ là thức hải có nhiều thêm một người nên cảm giác là lạ, nàng không nhịn được hỏi: “Ma tôn đại nhân, không phải ngài nói ngài không thích chỗ này sao?”

Bách Lý Hưu vừa mới bước vào bãi cỏ xanh rờn hoa bay bướm lượn như chốn Phù Tô này, vẻ mặt nhạt nhẽo đột nhiên trở nên cổ quái, sau đó đến giọng nói cũng gắt gỏng: “Vì sao lại hôi như thế chứ??”

Phó Yểu Yểu: “....???”

Bước vào thức hải, cùng chung ngũ cảm, thấy những gì nàng thấy, nghe những gì nàng nghe được.

Nên nói tóm lại là không phải trước kia đại ma đầu bị bốc mùi quen mà là do không ngửi được!

Cái mũi hắn có vấn đề rồi chăng?? Phó Yểu Yểu đáng thương nói: “Lúc nãy ta nói rồi mà! Chỗ này của ta rất hôi!”

Sắc mặt Bách Lý Hưu đen nhánh, hít sâu một hơi, hít xong cảm giác lại càng mùi! Bản thể đang nằm hưởng thụ trên ghế lặc lập tức mở bừng hai mắt, vô cùng tức giận phất một đạo linh lực về phía Phó Yểu Yểu.

Tia linh lực kia đã phong bế hoàn toàn khứu giác của nàng, ngăn cản mùi hôi. Hắn âm u nhìn Phó Yểu Yểu như một con chó nhỏ đang ngửi ngửi khắp nơi: “Tốt xấu gì cũng có tu vi Kim Đan kỳ mà đến khứu giác cũng không phong bế được. Phế vật!”

Phó Yểu Yểu: “.......”

Nói chuyện thì cứ nói, mắng chửi người khác như thế làm cái gì chứ! Hôi cũng là ta tự ngửi chứ không phải ngươi, ai mượn cứ một hai đòi vào thức hải của người ta làm gì chứ!

Nàng không vui, thức hải liền biến hóa theo tâm trạng, hoa không tươi tắn như trước nữa, cỏ cũng héo đi, đến bầu trời cũng không còn sắc xanh vốn có. Cả biển hoa trông có vẻ héo úa, đến thỏ con cũng không thấy luôn!

Bách Lý Hưu lạnh lùng nói: “Bản tôn ra lệnh cho người lập tức vui vẻ lên!”

Phó Yểu Yểu: ??

Sao ngươi có thể không nói đạo lý như thế chứ!!!

Biển hoa càng héo, không chút sức sống. Tay áo Bách Lý Hưu nhấc lên, trong tay chợt xuất hiện một đoàn hắc khí, giống hắc khí tra tấn hắn mà nàng thấy trong mơ như đúc. Chỉ là hắc khí này bây giờ ở trong tay hắn có vẻ ngoan ngoãn nghe lời, giống như một tia chớp nho nhỏ nhưng ẩn chứa năng lượng khiến người ta run sợ.

Phó Yểu Yểu nghe hắn nói: “Còn không vui thì bản tôn sẽ hủy luôn cái thức hải này của ngươi.”

Đây còn không phải sẽ bị cho hồn phi phách tán sao??

Phó Yểu Yểu sợ tới mức bật khóc, vừa khóc vừa cố gắng nhớ lại những chuyện khiến nàng vui vẻ. Hu hu hu, dưa nàng trồng ngọt ơi là ngọt, nghe Huyện lão gia nói còn được tiến cung dâng lên cho Hoàng đến của nhân gian. Tiên sinh dạy học ở trấn trên vừa ôn nhu lại vừa xinh đẹp, dáng vẻ hắn mặc áo xanh đứng bên cửa sổ trúc đọc thơ thật là mê người…

Bách Lý Hưu: “........”

Cùng chung ngũ cảm, hắn càng rõ hơn hai hết cảm xúc của nàng. Hắn sinh ra đã là một con quái vật, không ai dạy hắn cách làm con người như thế nào. Hắn trước nay không biết thì ra một người có thể có nhiều cảm xúc phức tạp đến như vậy!

Vẻ mặt Bách Lý Hưu biến hóa nhiều lần, cuối cùng thu lại tia chớp nhỏ có sức mạnh hủy thiên diệt địa kia lại, không kiên nhẫn hỏi: “Vậy làm thế nào thì ngươi mới vui lên?”

Phó Yểu Yểu thút thít nức nở: “Nấu… nấu cơm ăn.”

Hắn phất tay áo ngồi xuống đất: “Được. Vậy đi nấu cơm đi.”

Phó Yểu Yểu nhìn dáng vẻ hắn ngồi xuống giữa bụi hoa cỏ không giống như muốn gϊếŧ nàng nữa, ném gậy chọc c** trong tay đi, chạy về phía phòng bếp bắt đầu nấu cơm.

Nàng rất biết cách tiết chế cảm xúc, thấy Bách Lý Hưu không định gϊếŧ mình nữa thì trong lòng cũng cảm thấy nhẹ nhõm, chờ nấu xong vài món ăn thì chút buồn bực cũng đã tan thành mây khói.

Bách Lý Hưu nhìn biển hoa trước mặt lại bắt đầu sống động lên thì túm lấy một con thỏ vừa nhảy qua, vuốt ve tấm lưng toàn lông mềm mại của nó. Vạn vật thế gian trong mắt hắn đều nhuốm màu tử khí nhưng thế giới trong mắt nàng lại vô cùng sống động, thông qua nàng hắn cảm nhận được một tia sinh cơ mãnh liệt khiến hắn cảm thấy vừa quái dị lại vừa tò mò.

Hắn nhìn thoáng qua thiếu nữ đứng bên bệ bếp đang nấu ăn đến là vui vẻ, liếng biếng nằm xuống giữa biển hoa.

Động tác Phó Yểu Yểu nhanh nhẹn, làm một phần cơm chiên cho nàng và Tinh Viên, một phần món ngọt. Lúc sắp đồ ăn ra thì liếc nhìn về phía ghế lắc, cả bản thể và thần thức của đại ma đầu đều ngủ, nàng thử thăm dò hỏi: “Ma tôn đại nhân, ngài có ăn không?”

Bách Lý Hưu nói: “Bản tôn đã sớm tích cốc rồi.”

Chỉ một câu nói tích cốc nhạt nhẽo lại trào phùng Phó Yểu Yểu mỗi ngày đều ăn ba bữa một trận.

Không ăn thì không ăn, cho ngươi nhìn cho phát thèm!

Phó Yểu Yểu vẫy tay với Tinh Viên, hai người cùng nhau bê bát nhỏ ngồi xuống cái bàn bên cạnh ngọc trì, trên bàn có một chiếc bình sứ trắng có cắm một cành hoa Lăng Sa. Trên đĩa của Quán Quán cũng bày một con Tử Băng Ngư, Phó Yểu Yểu rót ra hai chén rượu hoa mà nàng tự ủ, nâng ly với Tinh Viên: “Ăn cơm thôi!”

Rượu hoa thơm nhẹ vào miệng, mật hoa vấn vương nơi đầu lưỡi. Bách Lý Hưu bên trong thức hải của nàng mở mắt, theo bản năng liếʍ môi.

Chua cay đắng mặn ngọt, đây là mùi vị gì nhỉ?

Không ghét lắm, chắc là ngọt rồi.

Phó Yểu Yểu ăn uống no đủ xong, ngẩng đầu nhìn hồng nguyệt trên đầu. Nàng đã hẹn với thương nhân chợ đen, hôm nay sẽ đi lấy kiện váy phòng ngự đặt riêng cho Tinh Viên, còn phải đi mua thêm một ít linh thổ nữa.

Nàng đi đến trước ghế lắc, thành thật nói: “Ma tôn đại nhân, ta phải ra ngoài một chuyến.”

Bách Lý Hưu không mở mắt, chỉ nhàn nhạt đáp lại.

Phó Yểu Yểu: “Ngài có thể thu hồi lại thần thức của mình không?”

Bách Lý Hưu bơ nàng đi luôn.

Phó Yểu Yểu đợi cả nửa ngày đành nhận mệnh thở dài, dẫn Tinh Viên ra ngoài.

Đại ma đầu nằm trong thức hải, nàng đi ra ngoài cũng không dám chào hỏi với Tiểu A Tứ, nhỡ may ma đầu hiểu lầm nàng cấu kết với ma tu thi không tốt lắm. Một đường đi thẳng đến con hẻm, thương nhân mà nàng hẹn trước đã chờ sẵn ở đó. Tu vi của Tinh Viên thấp, thể năng còn không bằng phàm nhân, pháp bảo mà Phó Yểu Yểu đặt cho nàng tất cả đều là thuộc tính phòng ngự.

Tinh Viên còn đang thử quần áo đột nhiên nói với Phó Yểu Yểu: “Có nguy hiểm!”

Yêu nhân vô cùng nhạy bén với cảm xúc. Thương nhân này ban đầu còn che giấu sau đó thì từ từ lộ ra bản tính, Tinh Viên lập tức nhận ra ác ý trong đó. Nàng ấy vừa dứt lời thì thương Nhân kia đã túm lấy túi vàng Phó Yểu Yểu đang định trả rồi hóa thành một con dơi thật lớn biến mất vào trong hẻm.

Đầu hẻm xuất hiện một nhóm người, người cầm đầu dáng người lùn gầy, cả người toàn pháp bảo, ánh mắt hung ác nham hiểm.

Phó Yểu Yểu liếc mắt một cái liền nhận ra chính là nam nhân muốn mua Tinh Viên lúc đó! Tinh Viên cũng nhận ra người nọ, sợ tới mức hiện cả lỗ tai, túm chặt góc áo Phó Yểu Yểu.

Nam nhân lùn gầy bước lên hai bước, ánh mắt âm ngoan nhìn nàng chằm chằm.

“Khiến ta chờ thật là lâu! Dám cướp tay trên của ta, ngươi là người đầu tiên đấy!”

Từ đầu hẻm đến cuối hẻm đều bị bao vây, mỗi ma tu nhìn qua đều vô cùng hung tàn. Giọng nói của Phó Yểu Yểu cũng run run: “Ta… ta là phụng mệnh Ma tôn! Nếu ngươi dám đυ.ng đến ta, Ma tôn sẽ không tha cho ngươi đâu!”

Nam nhân cười lạnh một tiếng, tay phải duỗi ra, trong tay liền xuất hiện một cái móc câu. Móc câu kia tản ra ánh sáng lạnh lẽo, là món vũ khí tâm đắc nhất của hắn, khi gϊếŧ người có thể móc hết lục phủ ngũ tạng của người ra một lúc.

“Cáo mượn oai hùm! Người khác sợ ngươi nhưng lão tử không sợ! Tiểu tình nhân của Ma tôn ư? Ha ha ha ha, chỉ là một món đồ chơi mà thôi!”

Hắn nói xong vung tay về phía trước, móc câu bay thẳng về phía Phó Yểu Yểu.

Một chiêu này chứa toàn bộ tu vi Kim Đan kì vì thế vẽ ra trong không trung một tiếng vυ"t chói tai.

Phó Yểu Yểu cuống quýt điều động linh lực để đỡ nhưng móc câu kia nháy mắt xuyên qua lá chắn của nàng lao thẳng về phía mặt nàng.

Nàng thậm chí còn ngửi được mùi máu tanh tưởi dính trên móc câu kia.

Phó Yểu Yểu giơ tay lên che mặt theo bản năng, đột nhiên từ tay nàng tràn ra hai đoàn hắc khí lớn.

Hắc khí kia giống như một con du long uốn lượn trên tay nàng, mang theo năng lượng sấm sét mạnh mẽ. Đôi tay nàng giống như mất khống chế, Phó Yểu Yểu bị điều khiển bắt lấy móc câu gần trong gang tấc, sau đó móc câu kia liền hóa thành bột mịn trong tay nàng.