Chương 4.1: Nói là làm

Hứa Ngôn Quả cảm thấy ưu điểm lớn nhất của mình chính là nói là làm.

Cho nên những ngày tiếp theo, Trình Chu Liệt chỉ cần đi thư viện là có thể nhìn thấy nàng, ngay cả khi đã tận lực chọn chỗ cách nàng khá xa, cũng đều ở trong phạm vi tầm mắt nàng.

Nàng cũng không phiền, ngay cả luôn đi theo phía sau hắn cũng hoàn toàn không làm người khác cảm thấy phiền chán.

Nàng rất im lặng, sẽ không quấy rầy hắn học tập, quan trọng nhất chính là, nàng trên cơ bản thời gian đều tập trung học, phảng phất cũng không phải vì hắn nên mới đến thư viện, mà là muốn học nên mới đến.

"Bạn học, chỗ này có người ngồi chưa?” Một nam sinh hỏi Hứa Ngôn Quả.

Nàng có chút ngạc nhiên, vội vàng đem sách mình từ chỗ đó dời đi, chừa chỗ cho y, nam sinh kia cứ như vậy mà ngồi bên cạnh nàng.

Nàng cũng không biết từ chối sao?

Trình Chu Liệt nhíu mày.

Nhưng hắn chỉ là cảm thán một câu như vậy thôi, sau đó cúi đầu tiếp tục đối mặt với điều khoản của pháp luật, Hứa Ngôn Quả làm chuyện gì, cũng không liên quan đến hắn.

Những ngày như vậy giằng co thật lâu, lâu đến mức Trình Chu Liệt đã quen vào thứ bảy mỗi tuần đều sẽ có Hứa Ngôn Quả ở bên cạnh học chung, nàng dường như sẽ không cách mình quá gần, luôn như con nai con chấn kinh, dùng ánh mắt vô tội lại tràn đầy ái mộ mà nhìn hắn. Mà Trình Chu Liệt cũng sẽ không chủ động tới gần nàng, không cần phải đánh vỡ nguyên tắc của mình.Bước ngoặt mọi chuyện xảy ra vào ngày thứ sáu nào đó, khi Hứa Ngôn Quả đang từ khu dạy học đi ra, thì nhận được một cuộc điện thoại.

“A lô?”

“Quả quả, anh trai con nằm viện nè, con nhanh tới đây đi”

“Cái gì?!”

Hứa Ngôn Quả nhớ chủ nhật tuần trước có hẹn đi thăm cậu, nhưng thời gian lại không có, sau khi nhận được địa chỉ mẹ gửi tới, liền không chút do dự chạy đến bệnh viện.

Trong cơn hoảng loạn, nàng chưa kịp kéo chặt cặp sách mà đã đeo lên vai, vội vàng chạy nhanh trong trường, còn không quên gọi điện thoại cho Từ Thấm nói với cô rằng trong khoảng thời gian này có thể nàng sẽ không về ký túc xá đâu.

Chính là bởi vì quá hoảng loạn, nên mới đυ.ng người khác.

“Thực xin lỗi thực xin lỗi!” Nàng vội vàng xin lỗi, sau đó liền tiếp tục chạy vội.

“Nè ——” Tập của cậu!

Người kia bĩu môi, nữ sinh kia đã chạy xa căn bản nghe không được lời y nói, đành phải nhặt cuốn tập kia lên, mở nó ra, chỉ là tùy tiện nhìn thoáng qua thôi, liền thấy được tên Trình Chu Liệt, xuất hiện lặp lại một đống bên trong.

Hửm, cô gái này là người theo đuổi Trình Chu Liệt đúng không ta?