Chương 3.1: Bị từ chối

Nói như vậy thôi, chứ hiện thực thường tàn khốc hơn rất nhiều, ví dụ như bây giờ đây.

Hứa Ngôn Quả còn chưa bước vào thư viện, liền thấy được Trình Chu Liệt đã chạy ra bên ngoài, hắn hôm nay không ở thư viện học sao? Khi nàng đang tính thở dài, thì Trình Chu Liệt dừng bước gần nàng.

“Bạn học.”

“Hả?” Nàng vội vàng ngẩng đầu lên.

“Bạn học, cậu có thể đừng đi theo tôi nữa được không?” Trình Chu Liệt nhịn không được mà mở miệng nói.

Hứa Ngôn Quả vội vàng bày ra bộ dáng vô tội: “Mình không có đi theo cậu.” Em chỉ chờ anh ở chỗ này thôi.

“Đây đã là lần thứ tư trong tháng này tôi ở thư viện nhìn thấy cậu rồi đấy.” Hơn nữa là luôn ngồi đối diện hắn.

Nếu một hai lần còn có thể nói là trùng hợp, mà này đã là lần thứ tư rồi, Trình Chu Liệt mặc kệ lấy cớ như thế nào cũng không thể thuyết phục chính mình được. Một người luôn ở trước mặt hắn lúc ẩn lúc hiện, đã quấy rầy nghiêm trọng đến cuộc sống của hắn.

“Mình thật sự không có đi theo cậu đâu, chúng ta gặp nhau nhiều lần như vậy ——”

Trình Chu Liệt nhíu mày đánh gãy lời nàng nói: “Này không phải là trùng hợp.”

“Mình chưa nói là trùng hợp mà.” Hứa Ngôn Quả chớp chớp mắt, “Tất cả là do mình kiên trì không ngừng chờ cậu ở đây đó.”

Nàng thật sự là bởi vì biết hắn thứ bảy mỗi tuần sẽ đến đây học tập, mới cố ý đến sớm một chút chờ hắn, kiên trì một tháng, nó đã trở thành thói quen của nàng rồi.

Nghe vậy, hắn há miệng, lập tức không biết nên trả lời lại như thế nào, sao có thể trắng trợn mà nói ra mục đích của mình thế, nàng thật là đồ không có não.

“Tôi sẽ không thích cậu đâu.” Trình Chu Liệt nhíu mày nói, “Cũng càng không thích người khác đi theo tôi, hoặc là chờ tôi.” Câu cuối cùng, hắn nhắm ngay tầm mắt nàng mà nói.

Lời nói cứng rắn làm Hứa Ngôn Quả đem lời phản bác vừa đến bên miệng nuốt trở vào.

Uất nghẹn.

“Nói không chừng…” Hứa Ngôn Quả chu miệng, “Cậu sẽ thích thì sao?”

“Không có khả năng.”

“Làm một người học tập theo chủ nghĩa Mác, không nên nói tuyệt đối như vậy, tất cả đều đang vận động biến hóa ở bên trong, chúng ta đối với một sự kiện một sự vật, phải dùng lịch sử, ánh mắt chi tiết để xem xét, không thể yên lặng tự đánh giá chủ quan, nếu không chính là đi ngược lại chủ nghĩa. Trình đại học bá, cậu không thể làm như vậy được.”

Nói một hồi, nàng mới cảm thấy chính mình còn có thể nói rất hay nha, nếu đối tượng không phải Trình Chu Liệt, đại khái những lời này nàng không thể nói ra. Trước khi gặp hắn, nàng luôn sẽ suy xét đến kết quả tệ nhất trước, sau đó lựa chọn từ bỏ.

Đại khái là quá thích.

Quá thích Trình Chu Liệt, cho nên mới nghĩ rằng mặc kệ kết quả thế nào, mình phải nhất định nỗ lực một lần. Ít nhất hiện tại nỗ lực là có kết quả, mình đứng trước mặt hắn, nói cho hắn biết —— mình thích cậu.

Cuối cùng, Trình Chu Liệt đeo ba lô, cứ như vậy đi qua, không còn phản ứng với nàng nữa.