Sau đó mỗi ngày đều giống như trước đây, nên đi học thì đi học, nên đi thư viện thì đi thư viện, Hứa Ngôn Quả cũng không chủ động đi tìm hắn, không có nguyên nhân nào khác, chỉ là do nàng không biết trong lòng hắn mình là cái gì thôi, nên chỉ có thể nỗ lực xa cách Trình Chu Liệt.
Sợ chính mình một khi không cẩn thận, sẽ hoàn toàn rơi vào trong.
Tuy rằng nàng thích hắn, nhưng nếu còn như vậy mà hãm sau, thì cũng là một chuyện cực kỳ nguy hiểm nàng rất sợ, sợ một ngày nào đó sau khi chính mình đã hoàn toàn luân hãm, thì Trình Chu Liệt đột nhiên bứt ra, hoàn toàn rời khỏi thế giới của nàng. Lúc đó nàng nên làm sao bây giờ?
Nàng không thể không suy nghĩ đến điều đó.
Trình Chu Liệt có thể không để bụng, nhưng nàng không thể.
Sau khi Từ Thấm học xong liền đem cả người ngã ở trên giường, học cả một ngày, cảm giác cả người đã bị phế đi, mà ngày mai chính là cuối tuần, một vòng tra tấn rốt cuộc cũng kết thúc, nhất định phải cho mình nghỉ ngơi thật tốt mới được.
“Quả Quả, ngày mai cậu có tính làm gì không?”
“Không có.” Nàng lắc đầu.
Vốn là tính đi tìm Phó Bách Đình, nhưng cậu sắp đi công tác, nên bây giờ nàng cũng không biết thăm ai, nói thật, nàng rất muốn đi tìm Trình Chu Liệt, nhưng hình như cũng không có lý do chính đáng để đi tìm hắn, vậy chỉ có thể tìm chuyện khác. Cuộc sống đại học so với tưởng tượng còn phong phú hơn, cũng bởi vì như vậy, nên nàng hầu như không có thời gian rảnh.
“Chúng ta ngày mai đi ra ngoài chơi đi, mình biết gần đây có mở một tiệm bánh ngọt siêu cấp ngon luôn, trà sữa chỗ đó cũng ngon cực kỳ, mà mình còn có thể tiện đi dạo quanh quảng trường gần đây nữa, cậu muốn ăn thịt nướng không? Chúng ta đi chơi thì trang điểm nữa đi, nhớ trang điểm tinh xảo một chút đó.” Từ Thấm nói tới đây bỗng nhiên liền nghĩ tới một ít chuyện khác.
“Cậu và Trình Chu Liệt thế nào rồi?” Cuối học kỳ trước, cô nhớ rõ mình đã đưa cho Hứa Ngôn Quả một thứ, nhưng cho tới hôm nay cô cũng không nghe được chuyện kế tiếp, nói như thế nào cô cũng coi như là người hỗ trợ, theo lẽ thường phải biết chuyện kế tiếp chứ.
Ánh mắt Hứa Ngôn Quả tối tối.
Ngay cả khi nàng cái gì cũng chưa nói, nhưng Từ Thấm đã đoán được đại khái, “Đừng nản, người này không được thì chúng ta tìm người khác, con trai trường mình ưu tú nhiều như vậy, hà tất gì phải treo cổ trên một cái cây chứ, bỏ một cái cây để lấy cả rừng cây, ngày mai chị sẽ giới thiệu cho em, học viện bên bạn trai chị toàn là nam không đó.”
Hứa Ngôn Quả biết bạn trai cô học học viện Khoa học khoa công nghệ thông tin, khu phía Bắc là điển hình nam nhiều nữ thiếu, nghe nói ở trong căn tin, khó có thể nhìn thấy một nữ sinh, cho nên nữ sinh như là động vật quý hiếm cần được bảo vệ vậy, so sánh với khu dưới, khu nam cân bằng rất nhiều, tỉ lệ nam nữ trên cơ bản là 1:1.2, ngược lại nữ sinh còn nhiều hơn một ít, rốt cuộc cũng là học viện Nhân văn, học viện Nghệ thuật linh tinh toàn bộ đều ở khu phía nam.
Từ Thấm và bạn trai là tình yêu vượt qua khu học, nói đến cũng rất gian khổ.
“Bạn trai không đi chơi chung cậu à?”
Nghe vậy, cô trợn trắng mắt, “Hắn muốn đi phòng thí nghiệm làm thực nghiệm, phỏng chừng muốn ngồi cả một tuần lận. Người khác là hòn vọng phu, mà đến lượt mình là hòn vọng bạn trai sao?”
Hứa Ngôn Quả cũng không biết nên trả lời cậu thế nào, quan hệ Từ Thấm và bạn trai cô rất tốt, nàng căn bản không cần phải nói cái gì để an ủi Từ Thấm cả, còn không bằng quan tâm nhiều hơn vấn đề của mình.
Một tuần này, số lần nói chuyện phiếm của nàng và Trình Chu Liệt có thể đếm trên đầu ngón tay, thậm chí không cần hỏi, liền biết tin nhắn giữa bọn họ có bao nhiêu tin thì mới có thể nhớ rõ như vậy.
Nhìn khung tin nhắn ít ỏi không có mấy tin nhắn, nàng bỗng nhiên dâng lên cảm giác bất đắc dĩ, cuối cùng chỉ có thể viết xuống một câu trên sổ nhật ký của mình——
Là em thích anh trước, cho nên chỉ có thể nhận thua.