Trương Hạnh Hoa lên tiếng, cả nhà bắt đầu ăn cơm, bản thân bà là người có khuê nữ, tư tưởng trọng nam khinh nữ cũng không nghiêm trọng. Bà múc đầy chén thịt cho Đại Mao cùng Đại Nữu, dù hai nhóc mới 3-5 tuổi, nhưng đã có thể tự mình ăn cơm.
Khi tới phiên Tống Thanh, Trương Thạnh Hoa không chỉ múc thịt cho hắn, còn đưa cho hắn một quả trứng gà: "Thanh Nhi, ngươi đọc sách vất vả, nên ăn nhiều một chút."
Mắt thường có thể thấy rõ ràng Trương Hạnh Hoa đang thiên vị, nhưng những người khác không phản ứng quá lớn, có lẽ là vì bọn họ đã quen với điều đó. Chỉ là Tống Thanh không thể để bà tùy ý làm như vậy nữa, mặc dù một nhà đại bá mẫu cùng một nhà nhị bá mẫu đều không nói gì, nhưng ngày tháng lâu dài, trong lòng ít nhiều sẽ có chút ý kiến, hắn không muốn kết cục giống như trong sách là phân gia.
Triều đại này chỉ mới thành lập được vài thập niên, do triều đại thay đổi, chiến loạn xảy ra liên miên. Dân chúng dựa vào trời để có lương thực, khi thời thế khó khăn, thiên tai và nạn đói xuất hiện. Kết quả là dân số giảm mạnh, để lại rất nhiều đất hoang chờ trồng trọt.
Triều đình có pháp lệnh, chia ruộng theo nhân khẩu trong nhà, bất luận nam nữ đều được chia ruộng, nhưng nam đinh được chia nhiều ruộng hơn.
《 Lệnh cảnh điền 》 quy định, mỗi nam đinh trên 18 tuổi có thể được cấp 10 mẫu ruộng gia đình, cùng 5 mẫu ruộng sinh hoạt tính theo đầu người. Sau khi thành thân, cô nương cùng ca nhi ở nhà phu quân sẽ được cấp 5 mẫu ruộng sinh hoạt.
Ruộng gia đình không được phép mua bán, còn được gọi là tổ điền. Còn ruộng sinh hoạt có thể cho thuê cùng mua bán, nhưng nếu người chết thì quan phủ sẽ thu hồi lại.
Vì vậy, nhà nào cũng mong con cháu thịnh vượng, sinh nhiều hài tử có nghĩa là có nhiều ruộng đất hơn. Đối với những nhà làm nông bao đời nay như thế này, ruộng chính là nguồn cội, bọn họ có thể sinh bao nhiêu hài tử cũng được.
Chỉ cần phụ mẫu còn sống, trừ phi trong nhà có mâu thuẫn khó hòa giải, cuộc sống không thể tiếp tục, nếu không sẽ không ai chịu phân gia. Đối với bọn họ mà nói, phân gia đồng nghĩa với việc đại gia đình xuống dốc.
Trong nguyên tác, Tống lão đại cùng Tống lão nhị đều là người thành thật và hàm hậu, ngay cả khi lão mẫu thân bất công, cũng không hề nhắc tới chuyện phân gia. Mãi đến khi Tống Thanh hơn 30 tuổi, của cải trong nhà hoàn toàn bị tiêu sạch, đại phòng cùng nhị phòng mới đề nghị phân gia. Bởi vì chuyện phân gia, Trương Hạnh Hoa tức giận đến mức lâm bệnh nặng, sức khỏe bắt đầu ngày càng sa sút.
Tống Thanh nhìn thấy đại bá, nhị bá, đường ca cùng đường tẩu không có trứng gà, liền nói: "Nãi nãi, hôm nay có nhiều thịt, có đủ trứng, cả nhà chúng ta mỗi người một quả được không? Ngươi cũng ăn một quả đi, không cần lúc nào cũng tiết kiệm để cho chúng ta ăn."
Ở nông thôn, trứng gà được coi là đồ ăn mặn, ngày thường không có chuyện gì, thì rất ít khi được ăn trứng gà. Hôm qua tổ chức hỉ sự, người trong thôn tặng không ít trứng, nên lúc này nhà bọn họ không thiếu trứng gà ăn.
Trương Hạnh Hoa nghe vậy, mặt mày hớn hở nói: "Thanh Nhi của chúng ta thật là hiếu thuận, được rồi, mỗi người một quả, ta cũng ăn."
Tuy Trương Hạnh Hoa có phần thiên vị, nhưng đối với bản thân thì lại luyến tiếc. Ngày thường có cái gì tốt, bà đều giữ lại cho người trong nhà, chưa kể lúc trước ba huynh đệ Tống gia kiếm sống rất gian nan. Bà chưa từng nghĩ tới việc tái giá, nên mấy nhi tử Tống gia rất hiếu thuận và kính trọng bà.
Đối với tân phu lang • Lục Thanh, Trương Hạnh Hoa cũng yêu ai yêu cả đường đi mà quan tâm hỏi vài câu, đồng thời múc cho y ít thịt và trứng. Điều này khiến Lục Thanh yên tâm hơn rất nhiều, ít nhất Tống gia không ghét bỏ y là ca nhi.
Hơn nữa lúc ăn cơm, Tống Thanh còn bỏ thêm một miếng thịt vào trong chén của y. Mặt Lục Thanh hơi ửng đỏ, cảm thấy phu quân đối xử với mình rất tốt.
--------o0o--------
Hết chương 6