Chương 9

Lục Thanh ngồi ở trong phòng nhìn Tống Thạnh đọc sách viết chữ, thuận tiện sắp xếp lại của hồi môn của mình cùng y phục mang từ nhà khi xuất giá.

Buổi chiều, ngoài cổng có người đi tới, là Chu thúc trong thôn, ngày thường có quan hệ khá tốt với Tống gia.

Chu thúc đứng trước cổng viện, gân cổ lên nói: "Tức phụ lão đại, Tống Thanh nhà các ngươi có ở nhà không?"

Tôn thị đặt đế giày xuống, tiến tới nói: "Có, hắn đang ở trong phòng đọc sách, có chuyện gì vậy Chu thúc?"

Tống Thanh ở trong nhà nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài, căn nhà lợp bằng rơm và bùn, có khả năng cách âm rất kém.

Nghe thấy Chu thúc tới tìm mình, Tống Thanh từ trong phòng đi ra.

Chu thúc nhìn thấy Tống Thanh đi ra, liền kéo hắn nói: "Có người bán hàng rong tới thôn, nhà ta có mấy cân đậu phộng muốn bán, nhưng ta không biết tính sổ như thế nào, lại sợ bị hắn lừa, nên tới đây tìm ngươi nhờ ngươi giúp đỡ. Ngoài ra, Đạt Điền thúc muốn chuyển một ít đất ruộng trong nhà ra ngoài, muốn tìm ngươi viết dùm khế thư cho hắn."

Thôn Tống gia là một thôn nhỏ, Tống Thanh là người đọc sách duy nhất trong thôn còn ở nhà, bất cứ ai cần tính sổ viết chữ đều sẽ tới tìm hắn.

Bất quá, Tống Thanh dành phần lớn thời gian ở học đường, cũng không gặp mặt được mấy lần.

Lần này thật trùng hợp, vừa hay gặp hắn ở nhà.

Người dân trong thôn phần lớn đều không biết chữ, những người biết đọc biết viết đều đã ra bên ngoài mưu sinh, chỉ có Tống Thanh còn ở trong nhà, tiếp tục chăm chỉ đọc sách.

Mỗi khi như vậy, Tôn thị cùng Lý thị đều cảm thấy rất tự hào, lúc người trong thôn cần giúp đỡ đều tới nhờ tiểu thúc nhà bọn họ, tìm những người khác chắc không giúp được cái này!

"Chu thúc, ngươi đi trước đi, ta về phòng lấy giấy bút rồi tới." Tống Thanh đáp, tuy bút, mực và giấy không hề rẻ, nhưng quan trọng là phải có quan hệ tốt với hương thân.

Sau khi cầm bút, mực và giấy đi ra ngoài, Tống Thanh quay đầu nhìn Lục Thanh đứng dưới mái hiên, mím môi cười, vẫy tay với hắn: "Ngươi có muốn đi cùng không?"

Dù sao lúc này y cũng không bận, Lục Thanh gật đầu, nhanh chóng đi tới chỗ Tống Thanh, y muốn ở cùng phu quân của mình.

Nhà Chu thúc ở phía Đông thôn, hai phu phu Tống Thanh vừa ra ngoài, đi được vài bước thì nghe thấy Thôi thẩm hàng xóm đứng trong viện nói: "Hai ngươi muốn ra ngoài à! Đây là chuẩn bị đi làm gì nha?"

Tống Thanh trả lời rằng hắn đi tới nhà Chu thúc, rồi rời đi.

Trên đường đi, bọn họ gặp rất nhiều hương thân chào hỏi bọn họ, mọi người đều chưa thấy Lục Thanh trông như thế nào, nên rất nhiều người tò mò, thấy hắn ra cửa, liền sôi nổi tới chào hỏi cùng xem náo nhiệt.

Lục Thanh thẹn thùng, khi người khác chào hỏi y, y chỉ gật đầu, ân ân hai tiếng, hoặc là khách khí hai câu "Ăn gì chưa, ăn gì" thế là xong.

Nhưng cũng có người không vừa mắt, từng nghe qua thanh danh trước kia của Lục Thanh, liền tiến tới châm chọc nói: "Đây không phải là tiểu sao chổi của thôn Thượng Tây sao? Ngươi gả tới thôn Tống gia chúng ta khi nào?"

"Lan ca nhi, sao trí nhớ của ngươi tệ thế? Còn không phải là hôm qua mới gả tới sao!"

"Nghe nói a ma của hắn là mệnh khắc phu, ngươi có nghĩ hắn cũng sẽ như vậy không? Đừng để Tống Thanh chưa đậu tú tài, mà đã mất mạng!"

Hai câu đầu không sao, từ nhỏ Lục Thanh đã nghe quen, rất nhiều người ở trước mặt y nói y là tiểu sao chổi, nhưng y thường không để ý tới bọn họ.

Nhưng câu sau lại nói y khắc phu, thậm chí còn nói phu quân sẽ bị khắc chết, liền có chút tức giận. Sau khi cơn giận qua đi, trong lòng Lục Thanh cảm thấy hoảng sợ, chắc phu quân cũng không vui đi? Có khi nào ghét bỏ y hay không?

Lục Thanh muốn mở miệng phản bác, nhưng bản thân ăn nói vụng về, không thể nói được gì để đáp trả. Trong mắt tràn đầy lo lắng, vẫn luôn nhìn Tống Thanh, cuối cùng chỉ có thể ngập ngừng: "Phu quân, không phải như thế đâu."

Bộ dáng ủy khuất cùng đáng thương của Lục Thanh cực kỳ giống như một con thỏ ngốc nghếch và đơn thuần, khiến Tống Thanh cảm thấy đau lòng tới hỏng rồi.

--------o0o-------

Hết chương 9