Chương 62

Cố Từ Dư nhìn thoáng qua Phó Thời Diên bên kia, cũng bắt đầu quan sát vị trí ngôi biệt thự nhỏ của nhà họ Lâm này, suy nghĩ con đường thuận tiện để hành động.

Mà ngay khi cô đang trầm tư suy nghĩ, một giọng nói có chút lạnh lùng đột nhiên truyền đến tai cô.

“Đang nhìn gì vậy?”

Nghe được thanh âm, Cố Từ Dư quay đầu nhìn lại, đã thấy Nguyên Lạc Sâm chẳng biết lúc nào đã đi tới bên cạnh cô, hơn nữa chỉ cách cô có một bước.

“Sao anh đã quay lại rồi? Chào hỏi xong rồi sao?” Cố Từ Dư ngạc nhiên hỏi.

Xét cho cùng, với thân phận và quan hệ của Nguyên Lạc Sâm, anh không thể trốn vào một góc với cô sớm như vậy được.

“Ừ.” Nguyên Lạc Sâm cũng không nói thêm gì, chỉ nhàn nhạt đáp một tiếng, giống như không muốn nói chuyện thêm, chủ đề lại chuyển sang Cố Từ Dư.

“Cô ở đây làm gì? Sao không ở cùng một chỗ với Lâm Tri Hiểu?” Nguyên Lạc Sâm hết sức tự nhiên đưa cho Cố Từ Dư món tráng miệng, sau đó thuận miệng hỏi.

“Không biết họ Lâm kia lúc này đang điên ở chỗ nào, huống hồ tôi còn đang có việc bận đây.” Cố Từ Dư nhận lấy khay nhỏ, bỏ vào miệng một miếng, lầm bầm một câu.

Nguyên Lạc Sâm nghe vậy, môi hơi mím lại.

Sau đó liếc về hướng Cố Từ Dư đang nhìn vừa rồi, ánh mắt bất ngờ đυ.ng nhau.

Ngay sau đó, Nguyên Lạc Sâm mang theo một loại cảnh cáo mờ mịt nhìn về phía Phó Thời Diên, thậm chí cơ thể còn vô thức lại gần Cố Từ Dư một chút.

Làm ra bộ dáng gần gũi thân mật.

Cố Từ Dư cũng không nhận ra sự thay đổi của người bên cạnh, khi ánh mắt của Phó Thời Diên rơi vào nơi này, cô vốn định đi chào hỏi, dù sao bây giờ hai người cũng coi như là có quan hệ hợp tác với nhau, hơn nữa dù là nguyên nhân gì thì lúc trước Phó Thời Diên cũng đã giúp cô.

Chẳng qua lúc Cố Từ Dư vừa định đi qua, chỉ thấy Phó Thời Diên liếc Cố Từ Dư và Nguyên Lạc Sâm bên cạnh cô một cái, sau đó trực tiếp xoay người rời đi không quay đầu lại.

“...” Sao vậy. Khóe miệng Cố Từ Dư giật giật.

Quả nhiên là bá chủ được sách thiết lập, tư thế không coi ai ra gì này thật đúng là khớp với nhân vật này đến cực điểm.

Tính cách của người này thực sự rất khó chịu, nếu không phải nhất định phải ngăn cản tình tiết cốt truyện lần này phát sinh, Cố Từ Dư tỏ vẻ mình thật sự không quan tâm đến người không lễ phép này.

“Cô… Có quan hệ rất tốt với Phó Thời Diên sao?” Nguyên Lạc Sâm đột nhiên hỏi.

Cố Từ Dư ngạc nhiên ngước nhìn Nguyên Lạc Sâm một cái, giống như không ngờ anh sẽ chủ động hỏi cô những điều như vậy.

“A… Anh xem bộ dáng vừa rồi của anh ta, chúng tôi giống như quan hệ rất tốt sao?”

Khóe miệng Nguyên Lạc Sâm hơi mím lại, lại nhìn Phó Thời Duyên, sau đó thu hồi tầm mắt, không nói gì nữa.

“Chúng ta đi chào hỏi các anh của cô đi.” Nguyên Lạc Sâm đề nghị.

“?” Cố Từ Dư ngạc nhiên nhìn anh một cái.

Nếu như là trước đây, người hoàn mỹ như Nguyên Lạc Sâm quả thật sẽ không thiếu lễ nghĩa, nhưng trong lòng anh, nhà họ Cố hẳn là xếp ở phía sau.

“Làm sao vậy, trên mặt tôi có gì sao?” Thấy Cố Từ Dư nhìn mình chằm chằm, Nguyên Lạc Sâm ngẩn người nói.

“Không phải... Chỉ là cảm thấy hành động hôm nay của anh không giống lúc trước.” Cố Từ Dư vẻ mặt phức tạp nói.

“... Không có, cô nghĩ nhiều rồi.” Nguyên Lạc Sâm rũ mắt xuống, không nói thêm gì nữa, đi về phía nhà họ Cố.

Cố Từ Dư nhìn bóng lưng anh một lúc, sau đó lắc đầu, lúc này mới vội vàng đi theo.

Yến tiệc lần này của nhà họ Lâm, người của nhà họ Cố tới không ít, con cả và con thứ hai của nhà họ Lâm, cùng với hậu bối là Cố Thanh Vi và Cố Tâm Nhu, tất cả đều đến, nhìn từ xa đã thấy áp đảo, khí thế khá kinh người.

Chờ đến khi sắp đi qua, Nguyên Lạc Sâm dừng ở phía xa một lát, chờ Cố Từ Dư theo kịp, lúc này hai người mới khoát tay nhau đi qua.

“Lạc Sâm tới rồi!” Anh cả nhà họ Cố thấy hai vợ chồng Nguyên Lạc Sâm trước, vừa cười vừa nói.

Thái độ của Nguyên Lạc Sâm vẫn như cũ, không quá mức thân thiết mà cũng không quá hờ hững.

Anh hai nhà họ Cố cũng nhiệt tình chào hỏi Nguyên Lạc Sâm, tuy rằng anh ta ở trong trạng thái đối địch với Cố Từ Dư, nhưng bất kể thế nào, cũng không thể đắc tội với tổng giám đốc tập đoàn Nguyên thị được.

Cho dù bên ngoài có lan truyền bao nhiêu tin đồn về Nguyên gia thì trong suy nghĩ của mọi người, người thừa kế chính của tập đoàn Nguyên thị vẫn là Nguyên Lạc Sâm, dù sao Nguyên Lạc Sâm và tiểu thiếu gia Nguyên Huy, hai người đứng cùng một chỗ cũng biết ai thắng ai thua rồi.

Với năng lực và đầu óc cùng với thủ đoạn như sấm rền của Nguyên Lạc Sâm không phải ai cũng có thể tùy tiện sánh bằng.

Cho nên trong lòng anh hai nhà họ Cố dù có không vừa mắt Cố Từ Dư đi chăng nữa vẫn không thể chọc thủng tầng giấy này trước mặt Nguyên Lạc Sâm được.

Bên này Nguyên Lạc Sâm và anh cả, anh hai nhà họ Cố nói chuyện coi như hòa hợp, nhưng hai tiểu bối nhà họ Cố đứng một bên lại giương cung bạt kiếm.

Cố Thanh Vi nhìn Cố Từ Dư đầy chán ghét, nhưng Cố Tâm Nhu đứng bên cạnh lại liếc mắt đưa tình nhìn chằm chằm Nguyên Lạc Sâm.

“A Sâm nhà tôi có đẹp không?”

Cố Từ vừa dứt lời, sắc mặt Cố Tâm Nhu lập tức tái nhợt.

Cố Từ Dư cười khẽ một tiếng, có chút mỉa mai.

Chút tâm tư nhỏ này của Cố Tâm Nhu, cô đã sớm nhìn thấu. Trong suy nghĩ của cô, bất kể là cậu chủ nhà họ Lâm Lâm Tử Hàm đang còn độc thân, hay là Nguyên Lạc Sâm đã kết hôn, trong lòng Cố Tâm Nhu, có lẽ đều là mục tiêu của cô ta.