Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Cùng Vai Ác Cố Chấp Thỏa Thuận Ly Hôn

Chương 54

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sau khi cô bưng cho anh một ly sữa nóng, lập tức đi ngủ luôn.

Thời gian gần đây luôn bận rộn chuyện ở công ty giải trí Tinh Lộc, cô đã rất lâu rồi không có ngủ một giấc thật ngon, bây giờ có Chu Càn chỉ đạo, Hạ An Dịch cũng coi như là từ từ đi vào quỹ đạo.

Sáng sớm, Cố Từ Dư rửa mặt xong xuống tầng chuẩn bị ăn cơm, lại phát hiện dì Lâm và Nguyên Lâm đang ngồi dưới lầu.

Cô đột nhiên cảm thấy khoảng thời gian còn lại trong thỏa thuận sẽ không dễ dàng như vậy, kiểm tra cũng nghiêm ngặt quá đi.

Bà cụ cũng quá muốn có cháu rồi, nhìn dáng vẻ này, đến lúc cô thật sự ly hôn với Nguyên Lạc Sâm, nghĩ thế nào cũng cảm thấy không dễ dàng như vậy.

Nhưng sau đó là chuyện của Nguyên Lạc Sâm. Cô chỉ cần hoàn thành hợp đồng rồi cầm tiền rời đi thôi.

Cố Từ Dư điều chỉnh biểu cảm, từ trên tầng đi xuống.

“Dì Lâm, Lâm Lâm, hai người tới rồi! Ăn cơm chưa?”

“Ăn ở nhà chính rồi, cô chủ, cậu không cùng cô xuống sao?”

Dì Lâm đã bắt đầu đổi lời.

“Vẫn còn đang ngủ, tối hôm qua quá mệt.”

Trằn trọc đến nửa đêm, phỏng chừng không ngủ được mấy tiếng.

Nói xong Cố Từ Dư đi đến bàn ăn ngồi xuống, vừa mới ngẩng đầu đã nhìn thấy vẻ mặt phức tạp của dì Lâm, lập tức tỉnh lại từ trạng thái mê man khi vừa rời giường.

Vừa rồi… Lời cô nói vừa rồi, có phải có chút mờ ám hay không.

Không đợi cô suy nghĩ nhiều, nam chính “mệt mỏi” tối qua chậm rãi đi xuống từ đầu cầu thang. Hoàn toàn khác với bộ dạng mất khống chế tối qua, Nguyên Lạc Sâm đã khôi phục lại bộ dáng cao quý trong trẻo nhưng lạnh lùng ngày xưa.

Mặc một thân âu phục được cắt may tỉ mỉ, anh đi ngang qua Nguyên Lâm và xoa tóc cô bé, sau đó đi đến ngồi cạnh Cố Từ Dư.

“Chào buổi sáng.”

Thái độ của Nguyên Lạc Sâm rất tự nhiên, thậm chí khiến Cố Từ Dư cảm thấy chuyện xảy ra hôm qua chỉ là ảo giác.

Cố Từ Dư che giấu cảm xúc của mình, đáp lại: “Chào buổi sáng.”

“Dì Lâm, chào buổi sáng. Sao hôm nay lại tới sớm như vậy ạ.” Nguyên Lạc Sâm lễ phép hỏi.

“Chào buổi sáng, cậu chủ. Bà chủ nói cô Lâm Lâm vội vã muốn gặp cậu, lập tức bảo tôi đưa tới đây.” Dì Lâm nói, vẻ mặt phức tạp nhìn Nguyên Lạc Sâm.

“Ồ ra là vậy.”

Sau khi người đến đông đủ, bắt đầu ăn cơm.

Nguyên Lạc Sâm nhìn thấy ánh mắt dì Lâm nhìn anh có chút không đúng, giống như muốn nói lại thôi, vì thế anh mở miệng hỏi.

“Dì Lâm còn có chuyện gì sao?”

“Không, không có gì.” Dì Lâm lau mồ hôi lạnh, lại nhìn Cố Từ Dư với vẻ đồng tình.

Xem ra nên để cho bà chủ chuẩn bị cho cậu chủ một ít trà thảo dược khác. Không được, cậu chủ… Phương diện kia hình như… Không được tốt lắm.

***

Sau khi ăn sáng xong, Cố Từ Dư định đến công ty xem thử.

Sau khi nói chuyện với dì Lâm và Nguyên Lâm, Cố Từ Dư thu dọn đồ đạc vừa định ra ngoài thì đã nhìn thấy chiếc xe quen thuộc dừng ở cửa.

Cửa sổ xe từ từ hạ xuống.

“Đi thôi, tôi đưa cô đi.” Nguyên Lạc Sâm ngồi ở ghế sau, vẻ mặt kiên nhẫn chờ đợi.

Cố Từ Dư chần chờ đánh giá anh một lát, nghĩ đến màn thăm hỏi thân mật lúc sáng, cô cảm thấy người này… Có chút quá tự nhiên rồi!

Tối qua đã xảy ra chuyện xấu hổ như vậy, thật là!

Phải nói không hổ là người có thể nắm giữ tập đoàn Nguyên thị? Loại tâm trạng này người bình thường chắc chắn không thể sánh bằng.

Cố Từ Dư bước tới ngồi xuống bên cạnh Nguyên Lạc Sâm.

Vừa mới ngồi xuống, một chai sữa nóng hầm hập đã đặt vào trong tay cô.

Cố Từ Dư có chút mơ hồ nhìn sang. Nguyên Lạc Sâm lẳng lặng nhìn văn kiện trong tay, cũng không quay đầu lại.

“Cầm đi, tốt cho dạ dày.”

“...” Cố Từ Dư nghe nói như thế cũng không biết nên phản biện gì.

Đoán chừng là buổi sáng phát hiện cô ăn quá ít, nhưng mà…

Cố Từ Dư lẳng lặng nhìn chằm chằm bình sữa trong tay, tự hỏi liệu cô có nên nói lời này hay không.

Dù sao thì cho tới nay, người không ăn cơm đúng giờ, người thường xuyên đau dạ dày là anh mới đúng.

Cảm nhận hơi ấm tỏa ra từ thân cốc, dường như nội tâm cũng đều ấm cả lên. Cố Từ Dư nhìn Nguyên Lạc Sâm: “Cảm ơn vì cái này, nhưng thật ra, tôi cảm thấy anh cần cái này hơn.”

Cố Từ Dư lắc lư ly sữa trước mặt anh.

“Hả?” Nuyên Lạc Sâm ngẩng đầu.

“Bắt đầu từ ngày mai, để đáp trả thì tôi sẽ tiếp tục làm cơm hộp cho anh.” Cố Từ Dư quyết định.

Thật ra, chuyện của Chu Càn coi như cô nợ Nguyên Lạc Sâm một phần ân tình, tuy rằng người này có vẻ không có ý tứ gì khác, việc nào ra việc đó, cô sẽ xử lý tốt chuyện này.

Trước khi thỏa thuận kết thúc, Cố Từ Dư định nhân cơ hội này để loại bỏ thói quen xấu không ăn đúng giờ của Nguyên Lạc Sâm, trong cốt truyện, đây sẽ là mối nguy hiểm tiềm ẩn cho kẻ ác trong tương lai.

Xe đúng giờ chạy đến dưới tầng tòa nhà công ty giải trí Tinh Lộc, Cố Từ Dư xuống xe, cô vừa định rời đi đã bị người phía sau gọi lại: “Cố Từ Dư.”

“Ơi, làm sao vậy?” Cố Từ Dư nhìn túi xách và điện thoại di động trong tay, xác định mình không để quên thứ gì trên xe.

“Tan tầm chờ tôi tới đón cô.”

“Ờ…”

Nghe được câu trả lời vừa lòng, Nguyên Lạc Sâm đóng cửa sổ xe, nghênh ngang rời đi.

Cố Từ Dư đứng nguyên tại chỗ, xâu chuỗi lại những việc này một lần nữa, sau đó tùy ý ném ý nghĩ này ra sau đầu.

Người này, không phải thích cô rồi chứ.

Càng nghĩ càng kinh hãi, Cố Từ Dư ném ý nghĩ này ra sau đầu, nhưng nếu có cơ hội cô vẫn phải thăm dò một chút, bằng không nếu cứ phát triển theo tình tiết như này, vậy chẳng phải vừa mất thỏa thuận vừa mất tự do sao?
« Chương TrướcChương Tiếp »