Chương 52

“Nhìn nha đầu thối này xem, bà già này đối xử tốt với nó như thế mà nó không cảm kích chút nào, cả ngày chỉ nhớ đến anh trai khó hiểu này của nó.” Bà nội nhìn dáng vẻ chạy trốn của Nguyên Lâm, nói một mạch.

“Hahaha, điều này chứng tỏ tình cảm giữa hai anh em rất tốt đó, tất nhiên người họ yêu quý nhất vẫn là bà nội rồi.” Cố Từ Dư nhìn dáng vẻ khi nãy của Nguyên Lâm cũng bật cười.

“Con bé này ngày càng biết nịnh nọt bà rồi.” Bà nội cầm cây quải trượng bên cạnh Cố Từ Dư gõ gõ làm ra vẻ tức giận.

“Cháu không có mà.” Cố Từ Dư liên tục khua tay.

“Được rồi, được rồi, đợi chút nữa các cháu đưa con nhóc kia đi đi, nhìn dáng vẻ không có tiền đồ đó xem, đúng là một cặp khó hiểu.” Bà nội bất đắc dĩ nói.

Bà nội càm ràm xong mới nghĩ tới gì đó, nói với dì Lâm đang đứng cười bên cạnh: “Cô đi lấy trà khi nãy chuẩn bị cho tên nhóc thối này đến đây, cẩn thận đừng làm đổ.”

Dì Lâm nghiêng đầu sang, đối diện với ánh mắt của bà nội nói: “Vâng, bà chủ.”

Khi Nguyên Lạc Sâm vừa ngồi xuống, dì Lâm đã bưng ly trà đó đến bên cạnh tay Nguyên Lạc Sâm.

“Cậu chủ, mời uống trà. Đây là trà ngon bà chủ đặc biệt giữ lại cho cậu đó.”

Nguyên Lạc Sâm thích uống trà, bà nội cũng thường giữ lại những loại trà ngon mà người khác tặng để cho Nguyên Lạc Sâm.

“Làm phiền dì Lâm rồi.” Nguyên Lạc Sâm nhận lấy, đặt ở bên cạnh.

“Cái tên nhóc thối này, độ ấm đó vừa đủ, bây giờ mau uống hết cho bà.” Bà nội thấy anh trực tiếp để ly trà sang một bên lập tức gõ quải trượng xuống.

“...” Uống trà làm sao uống một ngụm hết ngay được.

Tuy anh cảm thấy hôm nay bà nội có chút khác thường nhưng Nguyên Lạc Sâm vẫn nghe lời bà, cũng không nói lại gì, ngoan ngoãn uống một ngụm hết ly trà.

“Dì Lâm, đây là trà gì?” Nói thật lòng, không phải do trà quá ngon mà có lẽ là anh chưa uống thử bao giờ.

“Đây là trà thuốc, có tác dụng tăng cường sức khỏe. Bà chủ sợ cậu chủ không chăm sóc tốt cho bản thân nên đặc biệt kêu người giữ lại trà thuốc cho cậu chủ đó.” Dì Lâm cười giải thích.

Nguyên Lạc Sâm đoán rằng do bà nội biết anh thường đau bụng nên mới đặc biệt kêu người chuẩn bị loại trà này.

Cố Từ Dư ở bên cạnh nhìn dáng vẻ bà nội và dì Lâm cứ “đá lông nheo” cho nhau luôn cảm thấy có gì đó không đúng.

Nhưng bà nội cũng không thể làm hại Nguyên Lạc Sâm nên cô cũng không nghĩ nhiều.

***

Sau khi trở về từ nhà chính, giống như lúc đến, lúc về Cố Từ Dư và Nguyễn Lạc Sâm cũng ngồi ở ghế sau.

Vốn tưởng rằng lần này Nguyên Lâm cũng sẽ về cùng, dù sao cũng đã chuẩn bị đón Lâm Lâm về nhà, chỉ là bà cụ nói phải hai ngày nữa mới được đón đi.

Nhìn dì Lâm và lão phu nhân như vậy, Cố Từ Dư luôn cảm thấy có chỗ nào đó không ổn.

Khi cô đang nghĩ về điều đó, Nguyên Lạc Sâm vốn đang ngồi ngay ngắn bên cạnh đột nhiên lại gần, hơi thở của anh hơi nóng, toàn bộ phả vào cổ Cố Từ Dư, cảm giác như bị một cái lò lửa lớn bao vây vậy.

Khẽ quay đầu nhìn lại, khuôn mặt đoan chính của Nguyên Lạc Sâm ở ngay bên cạnh cô, trái tim Cố Từ Dư như chệch một nhịp.

Cái này… Người này có chuyện gì?

Cô đưa tay định đẩy anh ra, tay vừa chạm vào, vẻ mặt Cố Từ Dư lập tức thay đổi.

Nhiệt độ rất cao, gần như là sốt rồi.

Trạng thái của Nguyên Lạc Sâm gần đây cũng không có gì khác thường, huống chi vừa rồi lúc ở nhà chính, tinh thần còn rất hứng khởi… Chờ đã, nhà chính!

Trong đầu Cố Từ lại hiện lên câu nói vừa rồi ở chỗ bà cụ, dì Lâm cố ý nhấn mạnh từng chữ, trà thảo dược bổ thân thể… Trà thảo dược bổ thân thể… Trà thảo dược…

“...” Làm cái gì đi.

Chắc không phải như cô nghĩ đâu.

Như là để chứng minh suy đoán của mình là đúng, ngay sau đó Cố Từ Dư nhận được tin nhắn WeChat của bà lão.

[Tiểu Dư, đêm nay Tiểu Sâm có thể sẽ có chút không thoải mái, con chăm sóc nhiều nó một chút, bà nội đang chờ ôm chắt trai rồi!]

Cố Từ Dư: Mỉm cười.jpg

Cho nên phải làm thế nào để qua đêm nay đây!!

Cố Từ Dư nhìn Nguyên Lạc Sâm có chút khó chịu ở bên cạnh, cô cảm giác giờ phút này đầu óc có chút chập mạch.

Lúc này Nguyên Lạc Sâm nhắm mắt lại, ý thức không được tỉnh táo, anh tựa vào trên người Cố Từ Dư, kề sát vào người cô. Khuôn mặt trong veo lúc này lấm tấm mồ hôi lạnh.

Chú Trần ở phía trước dường như nhận ra điều gì đó, liếc qua kính chiếu hậu, nhanh chóng mở tấm chắn, hoàn toàn tách biệt với Cố Từ Dư và Nguyên Lạc Sâm ở phía sau.

Khóe miệng Cố Từ Dư giật giật.

Nếu như có thể, chú Trần có thể nghe cô giải thích một chút không?

Chú Trần đương nhiên sẽ không nghe cô giải thích, bởi vì lúc này Nguyên Lạc Sâm đã bắt đầu không an phận. Dường như sau khi uống xong chén trà thảo dược bổ thân thể kia anh đã trở nên hăng hái hơn rồi.

Cố Từ Dư cảm thấy tình hình có chút nguy hiểm, cô vội vàng vỗ vỗ mặt Nguyên Lạc Sâm.

“Này, Nguyên Lạc Sâm, tỉnh lại đi! Về đến nhà rồi! Anh có việc! Này!”

Cố Từ Dư đè nặng thanh âm thấp giọng kêu lên.

Có thể là sức lực của cô cũng khá mạnh, không tính là quá nhẹ, cuối cùng Nguyên Lạc Sâm cũng có phản ứng, cố gắng dùng sức mở mắt ra, khóe mắt đỏ lên nhìn Cố Từ Dư gần trong gang tấc, thoáng lấy lại chút lý trí, ngồi về chỗ cũ, kéo dài khoảng cách với Cố Từ Dư.

“Thật xin lỗi, có thể gần đây tôi qua mệt mỏi.”

“...” Mệt mỏi, rõ ràng anh bị bà cụ chơi một vố mà!