Chương 31: Đưa Nguyên Lâm đi học

Nguyên Lạc Sâm bị nghẹn họng giây lát, im lặng một lúc, không muốn để ý đến Cố Từ Dư người bất thường hơn trước, tiếp tục đi về phía trước.

Cố Từ Dư mỉm cười rồi đi theo: “Đúng rồi, tối hôm qua bà nội gửi tin nhắn cho tôi, bảo chúng ta đến thăm bà, ông... A Sâm, anh nói tôi nên chuẩn bị quà gì?”

Chữ “xã” vừa đến bên miệng nhưng chạm phải ánh mắt lạnh lùng nghiêm khắc của đối phương, cô kịp thời thay đổi.

Hai người đều không đến, bầu không khó giữa hai người họ đã thân quen và thoải mái hơn trước một ít.

Hai người một trước một sau đi vào phòng khách, Nguyên Lạc Sâm nhận lấy khăn mặt mà dì Lâm đưa cho lau mồ hôi: “Quà tôi đã cho người chuẩn bị rồi, cô muốn tặng đồ gì thì tự mình suy xét đi.”

Cố Từ Dư ngồi nghỉ ngơi ở bên cạnh, uống mấy ngụm nước: “Không phải tôi đang tham khảo ý kiến của anh sao? Tuy nói sáu tháng sau hai chúng ta đường ai nấy đi, nhưng chúng ta vẫn phải làm tốt công việc hiện tại."

Khi nói đến phần sau, Cố Từ Dư cố ý nhích lại gần Nguyên Lạc Sâm, nhỏ giọng và tránh dì Lâm cách đó không xa.

Nguyên Lạc Sâm có chút ngạc nhiên trước hành động đột nhiên đến gần của cô, mùi tuyết tùng trắng và cỏ vetiver quen thuộc hòa quyện vào hơi thở của anh.

Anh vô thức nắm chặt khăn tắm trong tay, hô hấp có chút dồn dập.

Sau khi nói xong Cố Từ Dư nhanh chóng rút người lại mà không để lại chút dấu vết nào, lên tiếng chào hỏi rồi đi lên tầng, sau khi tắm rửa thay quần áo xong cô đi xuống, bạn nhỏ Nguyên Lâm đã mặc quần áo xong, đang ngoan ngõa ngồi ở bàn ăn chờ ăn cơm.

Cố Từ Dư ngồi vào chỗ đối diện, khóe miệng cong lên, mỉm cười với Nguyên Lâm: “Chào buổi sáng, tiểu tiên nữ Lâm Lâm.”

Hoàn toàn không ngờ cô sẽ nói chuyện mình, bạn nhỏ Nguyên Lâm sững người, ngẩng đầu lên liếc nhìn Nguyên Lâm rồi vội vàng cúi đầu xuống, lúc này cô bé mới nhỏ giọng trả lời: “Buổi... Buổi sáng tốt lành, dâu, chị dâu dâu.”

“Là chị dâu, không phải chị dâu dâu, đương nhiên em cũng có thể gọi là chị.” Đã ở chung một thời gian ngắn, tuy nhiên bạn nhỏ cũng có chút sợ cô nhưng đã tốt hơn trước nhiều.

Cố Từ Dư hài lòng.

Nguyên Lạc Sâm ở đối diện liếc nhìn cô với ánh mắt cảnh cáo nhưng Cố Từ Dư lại phớt lờ đi.

Một bữa cơm, vẫn chỉ có một mình Cố Từ Dư là vui vẻ tự tại nhất.

Sau khi ăn xong, mọi người bắt đầu bận rộn công việc của riêng mình.

Khi bạn nhỏ Nguyên Lâm đeo cặp mặc đồng phục đi từ trên tầng xuống, Nguyên Lạc Sâm đang nghe một cuộc điện thoại, lông mày nhíu càng lúc càng chặt.

“Làm sao vậy, công ty có việc gấp sao?” Sau khi Nguyên Lạc Sâm tắt điện thoại, lúc này Cố Từ Dư ở trước mặt rảnh rỗi, đang dựa người nằm trên ghế sô pha, thuận miệng hỏi.

Nguyên Lạc Sâm phức tạp nhìn cô rồi ừm một tiếng, coi như thừa nhận.

Hạng mục vịnh Hải Bình xảy ra vấn đề nên anh phải nhanh chóng quay về công ty để giải quyết.

Ngày bình thường đều là anh đưa Nguyên Lâm đến trường, sau đó đi đường khác đến công ty. Hai địa điểm gần như trống đánh xuôi, kèn thổi ngược.

Nếu bây giờ đưa Nguyên Lâm đến trường trước rồi quay về công ty, nhất định sẽ không kịp.

Gần đây trong nhà chú Trần lái xe có chuyện, mấy ngày nay đều là Nguyên Lạc Sâm tự mình lái xe.

Ngay lúc Nguyên Lạc Sâm đang không biết phải làm sao thì có một giọng nói khẽ truyền đến.

“Nếu không để tôi đưa đi?”

"Sao anh lại nhìn tôi như vậy!”

Nguyên Lạc Sâm nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ khiến toàn thân cô không thoải mái.

Bị Cố Từ Dư trực tiếp chỉ ra như vậy, Nguyên Lạc Sâm dừng lại một chút giống như có chút mất tự nhiên mà nhìn đi chỗ khác, rồi lại nhìn về phía Nguyên Lâm.

Dì Lâm ở bên cạnh thấy vậy, đi theo khuyên bảo: “Nếu cậu chủ có việc không bằng cứ để cô Từ Dư đưa cô Lâm Lâm đi, hơn nữa là chú Trần lái xe."

Từ lần bà ấy ‘nhờ’ Cố Từ Dư đi tìm Nguyên Lạc Sâm kia, sau khi hiểu được toàn bộ câu chuyện cùng với mục đích bà cụ bảo bà ấy đến đây, dì Lâm dần dần thừa nhận Cố Từ Dư.

Cho nên trước mắt cậu chủ có chuyện gấp cần xử lý thì cứ để cô Cố đưa cô Lâm Lâm đi, hai người ở chung cũng tốt.

Thấy dì Lâm cũng nói như vậy, Nguyên Lạc Sâm cũng không thiếu quyết đoán như vậy, cho nên chuyện này cứ quyết định như vậy đi.

Cố Từ Dư nhanh chóng lấy một chiếc túi rồi đứng chờ ở cạnh xe, chú Trần là người lái xe. Khi Cố Từ Dư quay sang nhìn, Nguyên Lạc Sâm vẫn đang nói gì đó với Nguyên Lâm.

Người đàn ông mặc một bộ âm phục cao cấp được đặt may theo yêu cầu, đứng ở đó giống như một ngọn cờ, có hơi cúi đầu nói gì đó với Tiểu Nguyên Lâm ở bên cạnh.

Ánh mặt trời chiếu vào người anh, khuôn mặt đó càng thêm thanh khiết, có một cảm giác trong trẻo nhưng lạnh lùng tự phụ.

Trong lòng Cố Từ Dư khẽ huýt sáo.

Không nói đến tính cách của người này, vẻ ngoài của Nguyên Lạc Sâm thật sự rất tuyệt.

Nhìn thật sự rất vui tai vui mắt.

Sau khi nói hết với Nguyên Lâm, Nguyên Lạc Sâm như nhận ra điều gì đó, anh ngẩng đầu lên bất ngờ chạm phải ánh mắt trần không chút che dầu nào của Cố Từ Dư, hơi dừng lại một chút.

Không giống với trước đây, ánh mắt này không hề khiến anh cảm thấy khó chịu chút nào, thậm chí còn có chút... vui mừng không biết làm thế nào.

Nguyên Lạc Sâm thu hồi ánh mắt lại, dẫn Nguyên Lâm đến xe, chợt nói với Cố Từ Dư đang ngồi đối diện: "Nguyên Lâm phải nhờ cô rồi."

"Được rồi, cậu chủ Nguyên của tôi ơi, ngài cứ yên tâm 100%, tôi nhất định sẽ đưa Lâm Lâm đến nơi an toàn, ngài nhanh chóng đi làm việc của mình đi.” Giọng điệu đằng sau có chút tăng lên, hơn nữa xưng hô phía trước nghe thế nào cũng có cảm giác trêu chọc, tựa hồ có chút giễu cợt.

Nguyên Lạc Sâm bị những lời này làm cho nghẹn họng, nói vài câu với chú Trần ngồi ở phía trước rồi mới để xe chạy đi.