Chương 26: Dỗ dành ông nội Cố

Sáng sớm Cố Từ Dư vẫn đang mơ màng, lập tức nhận được rất nhiều cuộc gọi liên tiếp đe dọa đến tính mạng.

"Tốt nhất là cô nên có việc gấp gì đó đi!"

Tối qua vất vả đến đêm muộn, khi Cố Từ Dư mở mắt ra, mắt cô đỏ lên, quầng thâm rất nặng, sắc mặt u ám.

“Cố Thanh Vi đang định sa thải cô kìa, thậm chí cô ta còn gọi tổng giám đốc Cố ra! Trong khoảng thời gian này trong công ty rất loạn, bà cô của tôi ơi! Nếu cô còn không ra mặt, đợi đến lúc cô quay lại sẽ không có chỗ cho cô nói chuyện đâu!”

Cố Từ Dư từ từ ngồi dậy, vuốt tóc vài cái.

“Kệ cô ta, để cho cô ta làm.”

“... Bà cô của tôi ơi!” Giọng nam trong điện thoại rêи ɾỉ.

"Hiểu rồi hiểu rồi, anh tiếp tục theo dõi tình hình của bọn họ, bây giờ tôi chuẩn bị đi ra ngoài.”

Cố Từ Dư ném điện thoại sang một bên, thu dọn ghế sô pha.

Nghe cô nói như vậy, người trong điện thoại sững sờ.

“Cô đi ra ngoài? Đi đâu?”

“Chỗ ông đó!” Đây chính là con át chủ bài lớn nhất mà cô nắm giữ.

Sau khi Cố Từ Dư mặc đồ xong, cô lái chiếc xe màu hồng quyến rũ của mình về nhà họ Cố.

Khi đến nhà họ Cố, cô thấy trong nhà cũng không có nhiều người.

“Dì Lý, hiếm thấy trong nhà yên tĩnh như vậy, mọi người đều ra ngoài rồi à?”

Dì Lý mỉm cười đón Cố Từ Dư vào nhà, giải thích nói: “Cậu chủ và cậu hai đều đến công ty, sáng sớm cô Thanh Vi và cô Tâm Nhu cũng đi ra ngoài rồi.”

Xem ra lần này rất hùng hổ... Đây là định đuổi cô ra khỏi công ty sao.

Cố Từ Dư cởϊ áσ khoác ngoài ra đưa cho dì Lý, mỉm cười.

“Dì Lý, ông nội đâu?”

"Bây giờ ông chủ đang ở trong thư phòng.”

Dì Lý là người chăm sóc cho ông cụ, làm cho nhà họ Cố từ lúc nguyên chủ mới sinh ra, có thể coi là nhìn nguyên chủ lớn lên, hơn nữa dì Lý là người bên cạnh ông cụ, tất nhiên Cố từ Dư cũng yêu thương phải phép với dì ấy.

Cố Từ Dư kín đáo nhét món quà mà cô mang đến cho dì Lý, giơ tay ra lắc lắc tay bà ấy, mỉm cười quay người đi về phía thư phòng.

Dì Lý đứng đằng sau nhìn bóng lưng trầm ổn của Cố Từ Dư, lắc đầu mỉm cười bất lực.

“Cuối cùng tam tiểu thư cũng trưởng thành, ông chủ cũng có thể yên tâm được rồi...”

Ngoài cửa thư phòng.

Cố Từ Dư gõ cửa không quy củ mấy.

“Vào đi.” Một giọng nói già nua từ bên trong truyền ra, nghe rất uy nghiêm và tràn đầy năng lượng.

Cố Từ Dư chỉnh chang lại rồi đẩy cửa đi vào.

“Con chào ông nội!”

“Nghe tiếng gõ cửa cũng biết là nhóc con con, con chính là người gõ cửa không có quy củ nhất nhà này đấy.”

Ông cụ Cố trừng mắt nhìn lại, trong tay cầm một cây trượng bằng gỗ nện mạnh lên mặt đất, giống như cố ý ra oai với Cố Từ Dư.

“Ông nội, không phải là do con sốt ruột gặp ông nên mới như vậy sao. Những người khác đều không có đãi ngộ này đâu.”

Cố Từ Dư mỉm cười đi thẳng đến đằng sau ông cụ Cố, giúp ông đấm lưng bóp vai, bộ dạng không thể hiếu thuận hơn.

Bộ dạng trước sau như một của cô, ông cụ Cố không thích bộ dạng này của cô chút nào.

“Cháu đó, chỉ biết nói năng ngọt xớt.”

“Ông nội đừng mắng cháu nữa, ông giận quá rồi, nói thêm vài câu nữa cháu sợ mình sẽ bị sợ chết mất."

Ông cụ Cố nghe cô nói như vậy, cau mày rồi dùng gậy đánh vào chân cô.

“Cả ngày chỉ nói mấy từ xúi quẩy, nếu để cho ông nghe được một chữ nữa ông sẽ đánh gãy chân cháu!”

Cố Từ Dư giả ngốc qua loa đáp lại.

Ông cụ Cố biết cô đến đây chắc chắn không phải chỉ để gặp mình, cho nên ông hất tay của cô ra, hừ lạnh một tiếng nói: “Nói đi, lại gây ra chuyện gì cần ông già này đến dọn dẹp cục diện rối rắm cho cháu.”

Tay của Cố Từ Dư bị hất ra cô cũng không tức giận, không đứng sau lưng ông cụ Cố nữa, đi đến ghế sô pha bên cạnh ngồi xuống, vuốt vuốt chỗ tay bị đánh có chút đau, vừa cười vừa nói: “Sao ông nội lại nói con như vậy, lần này không phải là cháu gặp rắc rối, cháu là bị ấm ức rất lớn nên mới tìm đến ông đấy.”

Ông cụ Cố liếc nhìn cô.

Cố Từ Dư lại nói: “Ông nội, gần đây con rất ngoan, mỗi ngày đều đến xem tình hình công ty, nhưng những người khác lại không nhìn thấy chuyện tốt của cháu, lại nghĩ trăm phương nghìn kế để bãi chức cháu, ông nội, ông nói xem cháu oan ức như thế nào...”

“Nhóc con như cháu có thể chịu oan ức gì chứ?” Ông cụ Cố có chút không tin nhìn qua.

“Cháu nói đều là sự thật, hiện tại anh cả và anh hai đều ở công ty chờ cháu, nếu chân trước của cháu vừa bước vào có khi chân sau đã bị đá ra ngoài rồi.”

Cố Từ Dư bị oan ức đến mức sắp khóc.

"Bọn họ dám!”

Từ nhỏ ông cụ Cố đã nuông chiều cô cháu gái này hơn mạng sống của mình. Mặc dù rất nghiêm khắc nhưng cũng không cho phép người khác khiến cô chịu ấm ức. Lúc này nhìn thấy Cố Từ Dư như vậy, trong lòng ông tuy biết nhóc con này nhất định đang giả vờ nhưng cũng chỉ có thể bị cô dắt mũi.

Ai bảo ông là ông nội của cô chứ.

***

Ở dưới tầng của tập đoàn Cố Thị.

Cố Từ Dư mặc một bộ đồ được thiết kế đẹp mắt và quần ống rộng được người thiết kế kết hợp tỉ mỉ, khuôn mặt xinh đẹp sáng sủa, rất bắt mắt.

Cô ngước mắt lên nhìn thoáng qua quán cà phê đối diện ở tầng một, nhìn thấy hai người phụ nữ quen thuộc ngồi gần cửa sổ, cong môi cười cất bước đi đến.

Quán cà phê Tam Giác ở ngay dưới tầng của tập đoàn Cố thị, bình thường khi rảnh rỗi có rất nhiều người đến đây uống cà phê, xử lý việc văn phòng hoặc trao đổi tình cảm với nhau, nói chuyện về việc vào công ty, hoặc như Cố Thanh Vi và Cố Tâm Như này, tìm một chỗ ngồi xuống rồi thảo luận xem chút nữa đối phó Cố Từ Dư như thế nào.

Có lẽ chính là hành vi “kiêu ngạo” của Cố Từ Dư ở công ty lần trước đã kí©h thí©ɧ Cố Thanh Vi, cho nên cô ta quyết định không tiếp tục chờ nữa mà trực tiếp đánh đòn phủ đầu, thà tự mình nắm lấy mọi thứ vẫn tốt hơn.

Hơn nữa Cố Thanh Vi cũng không phải là người duy nhất ngồi ở đây, tất nhiên không thể thiếu người luôn đi theo phía sau Cố Thanh Vi, bên ngoài luôn tỏ ra yếu đuối nhưng bên trong lại âm thầm bày mưu tính kế.