Chương 1: Xuyên qua

Cố Từ Dư mở mắt ra, một khuôn mặt lạ lẫm phóng đại sắp dán vào mặt cô.

Đây là... Đây là cái quái gì vậy!

Đồng tử cô đột nhiên co lại, vô thức trốn ra phía sau. Ngay sau đó, cơ thể to lớn ý thức được, cô lập tức co một chân đá qua.

Phía đối diện vang lên một tiếng kêu thảm thiết.

“A...” Người đàn ông không thể diễn tả được che phần thân dưới của mình, đau đến mức đổ mồ hôi.

Cố Từ Dư bị điên rồi sao?

Cùng lúc đó, Cố Từ Dư cảnh giác đánh giá người đàn ông trước mặt này và khung cảnh xung quanh, hình như đây là vườn hoa của một biệt thự. Tất cả mọi thứ trước mặt cô vô cùng lạ lẫm.

Cô nhớ rõ mình bị tai nạn xe cộ, sao hiện tại lại đến đây.

Hạng Thần chịu đựng cơn đau không ngừng truyền đến, hận không thể xé xác cái người ngu xuẩn trước mặt ra, cuối cùng khi bình tĩnh lại, anh ta mới nghiến răng nghiến lợi tiếp tục nói:

“Cố Từ Dư...” Mấy lời tràn đầy thù hận.

“Rốt cuộc cô muốn làm gì? Cô đừng quên ban đầu là cô khóc lóc muốn ở bên cạnh tôi, đừng tưởng rằng cô gả cho Nguyên Lạc Sâm thì tôi không dám làm gì cô, đừng có quá đáng!”

Anh ta nghiến răng nghiến lợi nói mấy âm cuối cùng ra.

Nếu không phải sau này còn muốn lợi dụng con người ngu xuẩn này thì anh ta đã tát vào mặt cô từ lâu rồi.

Cố Từ Dư? Nguyên Lạc Sâm?

Khi nghe thấy hai cái tên này, Cố Từ Dư ngây người.

Đây không phải là nhân vật trong sách ngôn tình mà cô đọc lúc trước sao!

Trong lòng cô run rẩy kịch liệt, cố gắng tỉnh táo lại, cô ngây người rồi nhìn qua tay mình.

Đôi tay này sạch sẽ trắng nõn, được bảo dưỡng rất tốt, ở giữa ngón trỏ và ngón giữa có một nốt ruồi nhỏ không rõ, đôi móng tay được sơn lộng lẫy đến chói mắt.

Nhưng đây không phải là tay của cô!

Quanh năm cô chỉ cầm bút, giữa ngón trỏ và ngón cái có chỗ chai, hơn nữa, với tính chất công việc của cô nên cô chưa bao giờ để móng tay chứ đừng nói đến chuyện làm móng.

Cô... Cô thật sự xuyên vào cuốn sách đó rồi sao?

Đồng tử Cố Tư Dư đột nhiên co lại, có chút không thể tin quay đầu rời đi, không để ý đến Hạng Thần đang đứng đó với khuôn mặt tái nhợt.

Cố Từ Dư, người phụ nữ điên này!

Ánh mắt Hạng Thần hung ác nham hiểm, mắng chửi vài câu rồi lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại. Không lâu sau, đầu dây bên kia nhanh chóng được kết nối, một giọng nữ nhẹ nhàng từ bên trong truyền đến, lúc này sắc mặt của Hạng Thần đã tốt hơn trước rất nhiều.

"Tiểu Nhu, những chuyện lúc sáng em nhờ anh đã làm xong cho em rồi.”

Dường như đầu dây bên kia nói gì đó, cuối cùng Hạng Thần cũng đã thay đổi sự mờ mịt vừa rồi.

"Ừm, trước tiên cứ như vậy đi, chút nữa anh gửi ảnh chụp cho em, buổi tối đi về chú ý an toàn.”

Tắt điện thoại, Hạng Thần nghĩ lại phản ứng vừa rồi của Cố Tư Dư.

Cũng không biết Cố Tư Dư ngu xuẩn kia đột nhiên giở trò gì, mọi chuyện cũng có chút không khớp với những gì anh ta dự tính trước đó, nhưng anh ta đã giữ chứng cớ lại, thanh danh của Cố Từ Dư kém như vậy, sau đó ra sao còn không phải chỉ dựa vào lời nói của mình anh ta thôi sao.

Bộ phận nào vẫn còn đau nhức như trước, mặt Hạng Thần lập tức méo xệch đi, quay người lại mắng chửi rồi quay người rời đi.

Vườn hoa lại im lặng một lần nữa.

Thỉnh thoảng có cơn gió nhẹ thổi qua khiến lá cây xào xạc. Không lâu sau, một người đàn ông từ trong bóng tối đi ra, đứng dưới ánh đèn đường vàng ấm, phản chiếu một bóng người cao lớn.

-

Sau khi đi ra khỏi vườn hoa, Cố Từ Dư đi thẳng một đường, gần như xác nhận sự thật rằng cô đã xuyên qua. Nguyên chủ thật sự kèm theo ánh hào quang, đi tới đâu cũng sẽ có một ít dị nghị sau lưng.

"Cố Từ Vũ lại đến tiệc rượu để câu dẫn đàn ông à?"

“Không phải là nói nhảm sao, lần này là tiệc sinh nhật của cậu chủ nhà họ Lâm, Cố Từ Dư đã nghiêm túc theo đuổi Lâm thiếu gia lâu như vậy, làm sao có thể buông tha được!”

“Gả cho Nguyên Lạc Sâm còn dám dụ dỗ loạn, đúng là không có người nào như vậy!”

“Đoán là sẽ nhanh chóng ly hôn mà thôi, hai người này vốn bị ép lấy nhau mà!”



Giọng nói cũng không phải lớn nhưng nếu cẩn thận lắng nghe thì thực sự lọt vào tai Cố Từ Dư không sót một từ nào.

Khóe miệng Cố Từ Dư khẽ giật.

Tại sao cô lại xuyên thành bia đỡ đạn cho “Cố Tư Dư” chứ?

Ở trong truyện ngôn tình, nữ chính Lâm Thụy Lạp chính là nàng công chúa thật sự trong truyện thiên kim thật giả, sau khi quay về nhà họ Lâm, cô ta có khí chất cực kỳ đặc biệt, đã hấp dẫn được sự ưu ái của các thiếu gia và tổng giám đốc giàu có. Còn cô khi xuyên qua là Cố Từ Dư, là một cô gái mê trai liên tục tìm đường chết.

Sau khi gả cho nhân vật phản diện Nguyên Lạc Sâm, nữ phụ bia đỡ đạn Cố Từ Dư không an phận, ngày nào cũng muốn quyến rũ đám nam phụ, lại bởi vì không ngừng tìm đường chết nên cuối cùng cô thanh bại danh liệt.

Nghĩ như vậy, rất nhiều cảnh tượng đột nhiên hiện lên trong đầu cô.

Cố Tư Dư bất đắc dĩ đứng im tại chỗ, cau mày sửa soạn lại những ký ức phức tạp thuộc về nguyên chủ này.

-

Ở một bữa tiệc khác bên đường.

Trong chiếc xe màu đen, bầu không khí có chút cứng nhắc, nghiêm trọng.

Trợ lý Lâm nhìn con số biến đổi liên tục trên màn hình điện thoại nhưng người đàn ông ngồi ở ghế sau lại không có chút động tĩnh nào, giống như đang đợi vợ của mình.

Cặp vợ chồng này đúng thật là hiếm thấy.

Ngay lúc trợ lý Lâm đang do dự có nên nói một tiếng cho người gọi hay không thì giọng nói của người đàn ông ngồi ở ghế sau đột nhiên vang lên, giọng điệu vững vàng mà lãnh đạm.

"Đến giờ rồi, lái xe đi."

Anh đã cho người phụ nữ kia đủ thời gian, nếu cô không đến thì không cần phải chờ nữa.

Trong lòng trợ lý Lâm âm thầm đổ mồ hôi.

Boss của anh ấy cũng hung dữ với vợ như vậy, quả nhiên không phải là người bình thường. Nhưng dựa vào tác phong của cô Cố kia, giờ này còn chưa đến, có lẽ cô ta lại đi quyến rũ một anh trai nào đó rồi.

Nguyên Lạc Sâm liếc nhìn anh ta một cái qua kính chiếu hậu, trợ lý Lâm nhanh chóng thu hồi suy đoán lung tung của mình, nhanh chóng nở một nụ cười chuyên nghiệp, thu hồi ánh mắt rồi đạp chân ga, nhanh chóng lái xe rời đi.

Ở bên này, sau khi mò mẫm tìm đường ra ngoài, cuối cùng Cố Tư Dư cũng đi ra khỏi hậu viện nhà họ Lâm, nhìn thấy chiếc xe quen thuộc ở trước mặt, cô chưa kịp giơ tay lên vẫy đã nhìn thấy một gương mặt đẹp trai gần như hoàn mỹ, cửa xe từ từ đóng lại, cuối cùng biến mất ở trước mắt cô.

"…" Haha.