Chương 55: Hợp đồng thỏa thuận.

"Nhìn cái gì, giúp chút đi." Đường Trì cau mày nói.

Ngón cái Nghiêm Nhất Tự câu qυầи ɭóŧ nhỏ Đường Trì lên, cười nói: "Tôi đưa qua cho em thì tôi có lợi gì?"

Đường Trì: "Đưa qυầи ɭóŧ cho tôi, anh còn muốn lợi gì?"

Nghiêm Nhất Tự: "Hôn một cái, tôi liền đưa cho em."

"Cút đi!" Đường Trì trực tiếp quấn khăn tắm đi ra, giơ tay định cướp đi cái qυầи ɭóŧ trong tay Nghiêm Nhất Tự.

Nghiêm Nhất Tự rút tay về tránh thoát: "Với không tới."

Đường Trì: "..."

Tức giận! Thật muốn đem tên này ra đánh một trận!

"Nhanh đưa cho tôi." Đường Trì cắn răng nói.

"Không đưa." Nghiêm Nhất Tự ngồi trên ghế sofa, nghiêng người tránh, Đường Trì liền bắt hụt.

Ánh mắt Đường Trì lạnh lẽo, đẩy Nghiêm Nhất Tự lên chỗ tựa lưng của ghế sofa, quỳ một đầu gối lên ghế.

Nghiêm Nhất Tự nhìn Đường Trì đang áp trên người anh, khẽ cười nói: "Bảo bối, em làm vậy tôi rất khó xử."

"Đừng phát tao với tôi, nhanh đưa đây." Đường Trì gắt gao ấn Nghiêm Nhất Tự.

Vẻ mặt Nghiêm Nhất Tự bất đắc dĩ, ngay tại lúc nhìn anh giống như chịu thua, chuẩn bị đưa cho Đường Trì, đột nhiên nhấc tay khác lên, nắm eo Đường Trì kéo cậu xuống đè trên người mình.

Cơ thể đột nhiên rơi xuống, Đường Trì hít một ngụm khí lạnh, nhìn khuôn mặt Nghiêm Nhất Tự gần ngay trước mắt, tức khắc đỏ mặt.

"Anh mau buông tôi ra." Đường Trì nghiến răng nói.

Nghiêm Nhất Tự: "Không buông."

"Anh..." Đường Trì còn chưa nói hết, Nghiêm Nhất Tự nhân tiện nói: "Nói tiếp, tôi lập tức hôn em."

Dùng trình độ không biết xấu hổ này của Nghiêm Nhất Tự, tuyệt đối không thể làm ra chuyện như vậy.

Nghiêm Nhất Tự ngửi mùi hương bên tai Đường Trì: "Thật thơm."

Đường Trì: "..." A a a a a a a a, ông trời ơi, đưa mặt hàng này đi ngay đi!

Nghiêm Nhất Tự vuốt dọc sống mũi Đường Trì: "Lúc thường em không cùng chồng đùa qua loại chuyện này sao?"

Đường Trì không rõ: "Cái gì?"

Vừa mở miệng, trên môi liền cảm nhận được xúc cảm mềm mại.

Đường Trì kinh ngạc trợn to mắt: "Ai cho anh hôn tôi?"

Nghiêm Nhất Tự nói: "Em cho."

Đường Trì: "?"

Nghĩ tôi ngốc?

Nghiêm Nhất Tự nói một cách hợp lý: "Vừa nãy tôi nói, nếu em còn nói tiếp tôi sẽ hôn em. Em vừa nãy tiếp tục nói chuyện, chẳng phải là đang muốn tôi hôn em sao? Thế nào, cảm giác được tôi hôn, cùng chồng em có khác nhau chỗ nào không?"

Đường Trì quả thật nổi trận lôi đình: "Tôi chỉ đang trả lời vấn đề của anh, không tính."

Nghiêm Nhất Tự: "Trả lời vấn đề cũng là nói, vì sao không tính? Bảo bối em không thể bắt nạt người nghèo như tôi mà ngụy biện."

Nói đến đây, Nghiêm Nhất Tự bỗng ghé sát lỗ tai Đường Trì, thấp giọng nói: "Nếu tôi không vui sẽ khiến chồng em phá sản, hoặc lấy danh nghĩa chồng em đem toà bộ tài sản quyên góp cho trường tiểu học Hy Vọng, em sẽ hối hận đấy."

Đường Trì khϊếp sợ: "Anh vô sỉ."

Nghiêm Nhất Tự đặc biệt nghiêm túc gật đầu: "Rất nhiều người cũng đánh giá tôi như vậy, tôi cảm thấy rất hợp lý."

Đường Trì: "..."

Thật sự là người không biết xấu hổ, vô địch thiên hạ.

"Được rồi, không đùa em nữa." Nghiêm Nhất Tự đâm đâm mặt Đường Trì: "Mọi ngày chồng em không trêu chọc em thế này sao?"

Đường Trì quay mặt đi, tránh né tầm mắt Nghiêm Nhất Tự, giận đùng đùng nói: "Anh ấy chưa bao giờ đùa với tôi."

Nghiêm Nhất Tự vẻ mặt ghét bỏ nói: "Hắn cũng thật nhàm chán."

Đường Trì: "Anh có sức, lời nói thì trưởng thành, nhưng hành động chẳng khác con nít."

Miệng lưỡi đã tao (d.â.m) lại còn tra, nên đối với phương diện kia không được là phải.

Nghiêm Nhất Tự nhất thời không hiểu ý trong lời cậu nói

Thừa dịp anh đang ngây người, Đường Trì trực tiếp thoát khỏi hai cánh tay anh đứng dậy.

Cầm qυầи ɭóŧ của mình vào phòng tắm.

Nghiêm Nhất Tự tắm xong quay lại, thấy trên bàn trà ở phòng khách bày hai bản hợp đồng.

"Hợp đồng thỏa thuận. Bên B Nghiêm Nhất Tự chấp nhận đóng giả thân phận của Nghiêm Ngộ Sâm trong kỳ hạn ba năm, có thể mở rộng toàn bộ phạm vị hoạt động ngoài quán bar L. Bên A Đường Trì nguyện ý cung cấp 5 triệu NDT để làm thù lao." Nghiêm Nhất Tự bật cười: "Nói thật, mặc dù tôi phi thường hứng thú với thân phận của chồng em, dù sao tài sản trên danh nghĩa của hắn thật sự khiến người mê tít mắt. Nhưng tôi chính là tôi, dựa vào đâu bảo tôi dùng thân phận hắn sống lâu như vậy?"

Trước bác sĩ từng nói qua với Đường Trì, nhân cách phụ không có địch ý gì với nhân cách chủ, nhưng không có nghĩa sẽ chấp nhận việc hai người là một, càng thêm vấn đề không muốn dung hợp.

Đường Trì nói: "Không phải nói anh dùng thân phận anh ấy để sống, chỉ là đang mời anh diễn một vợ kịch, xem như là giao dịch đơn giản."

"Thuyết pháp này coi như tạm được." Nghiêm Nhất Tự nói: "Nhưng dùng năm triệu mua ba năm của tôi, tôi không đáng giá như vậy sao?"

Đường Trì thương lượng: "Vậy anh muốn bao nhiêu?"

Nghiêm Nhất Tự: "Năm triệu, tôi chỉ đóng giả một tháng."

Đường Trì ngạc hiên: "Thế hết một tháng phải làm sao bây giờ?"

Nghiêm Nhất Tự: "Một tháng sau, hắn phải làm sao cũng là chuyện của hắn, tôi chỉ vì tiền mà thôi."

Đường Trì lại thương lượng nói: "Vậy tôi thêm năm triệu nữa, giả vờ hai tháng, thế nào?"

Nghiêm Nhất Tự lắc đầu: "Bảo bối, làm người không thể được voi đòi tiên."

"Hơn nữa, tôi đáp ứng đóng giả hắn một tháng, cũng là nể mặt em." Ánh mắt Nghiêm Nhất Tự mang theo thâm ý khác nhìn Đường Trì: "Dù sao chỉ vào tên tuổi của hắn, tôi mới có thể quang minh chính đại tiếp cận em."

Đóng giả Nghiêm Ngộ Sâm, không thú vị.

Nhưng dựa vào đại danh của Nghiêm Ngộ Sâm để tiếp cận Đường Trì một cách quang minh chính đại, rất thú vị.

Đường Trì kinh ngạc nói: "Không lẽ anh thật sự có hứng với tôi?"

"Đúng vậy, tôi sớm đã nói rồi, khuôn mặt em, vừa vặn hợp khẩu vị của tôi, hiện tại tôi cảm thấy tính tình của em cũng rất hợp ý tôi." Nghiêm Nhất Tự trầm giọng nói: "Tôi muốn làm em."

"..." Đường Trì đề phòng lùi về sau.

"Bất quá em không cần phải sốt sắng như vậy, tuy tôi là người hơi vô sỉ, nhưng chưa tới mức hạ lưu làm bậy, em chưa đồng ý trước tôi sẽ không làm gì với em." Nghiêm Nhất Tự: "Tôi sẽ nhịn cho tới khi theo đuổi được em tới tay."

Đường Trì khϊếp sợ.jpg: "Có ý gì? Anh còn muốn truy tôi?"

Nghiêm Nhất Tự nghiêm túc gật đầu: "Bắt đầu từ bây giờ, Nghiêm Ngộ Sâm cùng Nghiêm Đồng là tình địch của tôi, tôi sẽ chiếm toàn bộ cơ thể này, sẽ không để bọn họ xuất hiện."

Điên rồi, đều điên rồi! Đường Trì nắm chuôi dao bổ sau gáy Nghiêm Nhất Tự.

Nghiêm Nhất Tự cầm tay Đường Trì, kéo người vào trong lòng, cau mày nói: "Bảo bối, em đối với mỗi người theo đuổi em ra tay đều ác như vậy sao?"

Đường Trì không thể tin nhìn Nghiêm Nhất Tự.

Không đúng, một phát nắm chặt chuôi dao bộ xuống lực độ rất lớn, theo lý thuyết, phải giống trước kia Nghiêm Đồng chịu đựng hai lần rồi hôn mê mới đúng, vì sao vẫn còn tỉnh táo?

Chẳng lẽ do nhân cách bất đồng, khả năng chịu đánh cùng năng lực cũng khác nhau à...

"Bất quá, tôi rất thích tính mạnh mẽ này của em." Nghiêm Nhất Tự cưng chiều sờ đầu Đường Trì: "Ngoan, ngủ đi, ngày mai em còn phải huấn luyện."

Nói xong, Nghiêm Nhất Tự còn không quên ném cho Đường Trì một nụ hôn gió tiêu hồn.

Đường Trì sững sờ đứng tại chỗ, cảm giác tương lai của mình là một mảnh đen tối.

Một tên Nghiêm Đồng đủ để cậu chịu, hiện tại thêm một Nghiêm Nhất Tự không biết xấu hổ nữa.

Nghiêm Ngộ Sâm, tốt nhất anh tạm thời đừng nên xuất hiện, nếu không ông đây sẽ cho anh quỳ lên dụng cụ điều khiển từ xa, quỳ lên bàn giặt ăn mì, cũng phải hỏi năm đó rốt cuộc anh làm thế nào tách được hai tên điên này ra.

Không người nào bớt lo được!

Quả thật muốn đòi mạng!

Hơn nữa, gu thẩm mỹ tương tự của các người là cái gì, vì sao đều đối với tôi nổi hứng thú?

Bất quá, bắt một người đàn ông nổi sinh hứng thú với người phụ nữ khác, thừa dịp Nghiêm Ngộ Sâm mất cảnh giác, hai tên kia dùng thân thể Nghiêm Ngộ Sâm làm loạn, có vẻ như không bằng thích mình an toàn hơn...

Đường Trì tuyệt vọng thở dài.

Buổi tối, cậu sợ Nghiêm Đồng đột nhiên ra ngoài nhiễu loạn, cậu đặc biệt chuyển ghế sofa tới trước cửa phòng ngủ, chặn đến gắt gao.

Năm rưỡi sáng hôm sau.

Mũi Đường Trì bỗng có trận ngứa, miễn cưỡng lôi cậu từ trong mộng tỉnh dậy.

Cậu mơ mơ màng màng mở mắt, đối mặt với vẻ mặt mỉm cười đầy tao khí của Nghiêm Nhất Tự: "Bảo bối, tối qua ngủ có ngon không?"

Đường Trì giật mình, buồn ngủ cũng không còn, chỉ kém từ trên ghế sofa lăn xuống đất: "Sáng sớm anh không ngủ, đứng ở cửa làm gì?"

"Gọi em rời giường." Nghiêm Nhất Tự nghiêm túc nói.

Đường Trì điên cuồng lắc đầu: "Không muốn, tôi cài đặt báo thức trong điện thoại rồi."

Nói tới đây, Đường Trì cầm điện thoại lên nhìn, giờ đã là năm rưỡi, tại sao không nghe thấy tiếng báo thức vang lên?

"Lúc nửa đêm, tôi tắt báo thức đi. Bắt đầu từ hôm nay, tôi phụ trách gọi bảo bối rời giường." Nghiêm Nhất Tự giải thích.

Đường Trì khϊếp sợ: "Gọi giường?"

Con mẹ nó anh không thể thay đổi từ ngữ được sao?!!

Nghiêm Nhất Tự ừm một tiếng, sau đó đâm chóp mũi Đường Trì: "Dựa theo lịch trình huấn luyện của em, còn 15 phút nữa là đến giờ tập hợp chạy bộ mỗi sáng sớm, nhanh rời giường đi."

————————

=> Chương 56: Tôi sai rồi.