Tổng công ty CJ, trong phòng làm việc cao tầng.
Nghiêm Nhất Tự lười biếng dựa trên sofa, vắt chéo chân, khẽ cười thành tiếng: "Nhanh như vậy đã quên tôi rồi, thật khiến người ta thương tâm."
Đường Trì hồi hộp nói: "Anh đang ở đâu?"
"Tôi đang ở phòng làm việc của chồng em, thế nào, muốn tới đây tìm tôi?" Nghiêm Nhất Tự ngồi thẳng, nâng mặt, ánh mắt lười biếng quét qua hàng chữ được ghi chú trên máy tính, chậm rãi đọc: "Tôi không quan tâm cậu là Nghiêm Nhất Tự hay là Nghiêm Đồng, cậu dám động vào Đường Trì, tôi sẽ không để yên cho cậu. Chậc— xem qua những thông tin mà chồng xem để lại, hình như hắn thật sự phản đối việc chúng ta gặp mặt."
Nói đến đây, Nghiêm Nhất Tự dừng chốc lát, sau đó cười nói: "Cho nên, Nghiêm Đồng là ai? Hắn lớn lên cũng rất giống tôi sao?"
Đường Trì cau mày, nhất thời không biết nên giải thích thế nào.
Nhìn phản ứng của Nghiêm Nhất Tự, tám phần mười anh đang nghi ngờ quan hệ giữa mình và Nghiêm Ngộ Sâm, nếu anh biết bản thân là nhân cách được sản sinh ra từ Nghiêm Ngộ Sâm, vạn nhất gây bài xích tâm lý với Nghiêm Nộ Sâm, giữa cách nhân cách dựng lên bức tường đối lập, tình huống có khả năng càng nát hơn.
"Vấn đề này tôi muốn trả lời ở trước mặt anh, trước tiên anh ngoan ngoãn ở văn phòng chờ tôi, tôi lập tức đến." Đường Trì lên lầu lấy chìa khóa xe, liền lái xe rời trại huấn luyện.
Nửa giờ trước, dự báo thời tiết báo động trước sắp có mưa rào, xe vừa lái ra cổng lớn trại huấn luyện, giọt mưa thi nhau rơi xuống.
Không qua nửa phút, lập tức trở thành mưa rào tầm tã.
Hai tay Đường Trì siết chặt vô-lăng, đầu chảy đầy mồ hôi lạnh.
Kỳ thực, từ lúc Nghiêm Đồng đột nhiên xuất hiện, Đường Trì đã bắt đầu lo lắng.
Trước kia, thời gian chuyển đổi nhân cách giữa Nghiêm Ngộ Sâm và Nghiêm Nhất Tự đặc biệt cố định, Nghiêm Nhất Tự cũng không biết đến sự tồn tại của Nghiêm Ngộ Sâm, hai người cũng không có bất kì ảnh hưởng nào đối với đối phương.
Nhưng gần đây, tần suất hoán đổi nhân cách càng ngày càng cao, hơn nữa, điều kiện hoán đổi cũng càng ngày càng không cố định.
Sau lần tái khám lần trước, bác sĩ nhắc nhở Đường Trì, tuy rằng tần suất hoán đổi nhân cách của Nghiêm Ngộ Sâm tăng nhanh, nhưng vẫn sẽ có điều kiện hoán đổi cụ thể, nhưng nếu như tần suất hoán đổi quá cao, cứ như thế mãi, rất có thể sẽ kíƈɦ ŧɦíƈɦ điều kiện hoán đổi trở nên mơ hồ hơn, thậm chí biến mất.
Tóm lại, Nghiêm Ngộ Sâm sẽ thay đổi nhân cách của mình bất cứ lúc nào do một chút kíƈɦ ŧɦíƈɦ bên ngoài, và thời gian hoán đổi là không cố định.
"Sẽ không xui xẻo như vậy, sẽ không." Đường Trì không ngừng tự an ủi lòng mình.
Trại huấn luyện nằm ở vị trí hẻo lánh, từ trại huấn luyện ra rìa thành phố phải đi qua một con đường có bụi rậm hai bên.
Vốn dĩ, trên con đường này sẽ không có người đi qua, bây giờ là nửa đêm đã hơn mười hai giờ, toàn bộ con đường, chỉ có ánh đèn xe của chiếc xe SUV của Đường Tri.
Khi chuẩn bị vượt qua một ngã ba, một chiếc Santana màu trắng bất ngờ chạy ra giữa đường và va chạm trực diện với phần đầu xe SUV.
Chất lượng của xa Đường Trì tương đối tốt, không tổn thương gì, nhưng đầu xe của đối phương đã hoàn toàn thay đổi.
Bất quá, thời điểm Đường Trì vội vàng xuống xe kiểm tra, phát hiện chiếc Santana kia là xe trống.
Bên trong không có ai, hệ thống phanh cũng bị người khác động tay động chân, thời điểm xe lao ra khỏi ngã tư rất trùng hợp, có vẻ như ai đó đã cố tình cho xe ra ngoài để chặn xe của mình.
Vào lúc này, từ trong sâu con đường nhỏ truyền ra tiếng bước chân nhỏ vụn.
Chờ Đường Trì dựa vào đèn xe nhìn thấy rõ đối phương là ai, cầm cần giới thiệu liền nói: "Lâm Cường, sao cậu lại ở đây?"
Lâm Cường mặc bộ quần áo mưa, cầm gậy đánh bóng chày trong tay bước tới: "Mày đừng sợ, tao đến đây chỉ muốn xin ít tiền."
Đường Trì nhíu mày: "Cậu muốn tiền, trực tiếp nhắn tin cho tôi, tôi sẽ chuyển khoản cho cậu, tại sao còn đuổi đến đây?"
Lâm Cường vẻ mặt lưu manh: "Mỗi tháng mày cho tôi năm ngàn, đang bố thi cho tên ăn mày à?"
"Nhưng tôi chỉ có bấy nhiêu thôi, đều đưa cho cậu." Lâm Cường lần này lai giả bất thiện, Đường Trì không ngừng lùi lại phía sau, nỗ lực tìm cho mình con đường thoát thân, nhưng liếc nhìn xung quanh một vòng, phát hiện căn bản không có đường lui.
*Lai giả bất thiện — 来者不善: Không có thiện ý.
Nhưng trong tay Lâm Cường cầm gậy đánh bóng chày, nếu như cậu tùy tiện chạy trốn, chắc chắn sẽ có kết cục như nguyên chủ.
Lâm Cường nói: "Mày không có, nhưng chồng mày có, nghe nói quan hệ gần đây của hai người không tệ, mày xin hắn 20 triệu, chắc không có vấn đề gì đi?"
Đường Trì: "Trước đó chẳng phải Cố Chiêu Lương cho cậu năm triệu hay sao, sao cậu còn muốn nhiều tiền như vậy nữa?"
"Đừng nhắc đến số tiền năm triệu kia với tao." Lâm Cường thiếu kiên nhẫn nói: "Năm triệu kia trong buổi tối tao đã thua sạch, còn nợ hai triệu, hiện người trong sòng bạc mỗi ngày đều đuổi theo tao, phiền muốn chết, tao nói mày mau nói với chồng một chút đi, nhờ hắn nhanh chóng giúp tao trả hết số nợ kia, như vậy không chỉ có mày an toàn, hắn cũng bớt lo."
Mắt thấy Lâm Cường càng ngày càng tiến lại gần, Đường Trì nỗ lực nói ra điều kiện với hắn: "Cụ thể cậu muốn bao nhiêu tiền, nói với tôi, khi tôi quay lại sẽ nhờ anh ấy gửi cho cậu."
Lâm Cường chê cười nói: "Mày lừa ai vậy? Giờ tao thả mày ra, khi mày trở về chắc chắn không cho tao tiền, mặc dù tao chưa từng đi học đàng hoàng nhưng vẫn hiểu thế nào là kế hoãn binh, tốt xấu cũng quen biết với mày nhiều năm, mày có tâm từ suy nghĩ gì, tao biết hết."
Đường Trì nuốt nước miếng, tay cầm điện thoại di động giấu sau lưng, lau màn hình dính nước mình lên quần áo, lục lọi vị trí mở điện thoại, sau đó lặng lẽ bấm dãy số Bành Nghiêu: "Cho nên cậu muốn thế nào?"
Lâm Cường lấy ra đoạn dây thừng, nhíu mày: "Rất đơn giản, trói mày lại, dùng mày uy hϊếp Nghiêm đại tổng tài, như thế mới chắc chắn được."
Đường Trì nhắc nhở: "Nhưng làm như vậy, sau này Nghiêm Ngộ Sâm sẽ không bỏ qua cho cậu, cậu xác định?"
Lâm Cường hờ hững nói: "Trong tay tao có chút tư liệu đen về Nghiêm Ngộ Sâm, hắn dám làm gì tôi."
Đường Trì bật cười: "Nếu cậu đã tính toán như vậy, tại sao không dùng tư liệu đen cậu có được trực tiếp đi tìm anh ấy?"
Lâm Cường nói: "Bởi vì nếu như tao nói tao có tài liệu đen của Nghiêm Ngộ Sâm, hắn nhất định sẽ dùng đủ loại biện pháp để lấy đi, như vậy một đồng tiền tao cũng không cầm được. Nhưng nếu tao uy hϊếp mày trước, trăm phần trăm tao có thể lấy được tiền trước, mà khi hắn biết được trong tay tao có tài liệu đen về hắn, nhất định sẽ nghĩ biện pháp đem những chứng cứ kia tiêu hủy, sau đó, nhân lúc hắn muốn xuống tay tao đã cầm được tiền rồi xuất cảnh."
Đường Trì lạnh lùng nói: "Cậu cho rằng sau khi cậu xuất cảnh, anh ấy không tìm được câu hay sao?"
"Tao có biện pháp khiến hắn không tìm ra được tao, mày không cần lo lắng." Lâm Cường vung gậy bóng chày lên, một gậy mạnh mẽ đạp lên mặt kính xe SUV, nhưng không biết vì sao chất lượng kính xe của Đường Trì quá tốt, một gậy này không đủ để đập vỡ mặt kính thủy tính, bất quá khí thế thôi cũng tạm rồi: "Mày muốn tự mình tới để tao trói, hay là muốn tao đánh một trận, sau đó đem mày trói lại?"
Không đợi Đường Trì trả lời, Lâm Cường đã giơ gậy lên.
Đường Trì né tránh không kịp, theo bản năng giơ tay lên ôm đầu, sau đó bị Lâm Cường đánh lên cánh tay một gậy.
Đường Trì bị đau lùi về phía sau liên tiếp, trực tiếp đυ.ng phải xe.
Tại lúc Lâm Cường chuẩn bị nâng gậy đánh lần thứ hai, hai bóng đèn xe xuyên qua màn mưa chiếu đến.
Trong bóng tối đột nhiên xuất hiện ánh sáng chói khiến tầm nhìn của Lâm Cường mù mờ ngắn ngủi.
Chờ Lâm Cường lấy lại tầm nhìn, thời điểm quay đầu, một thân ảnh nam nhân cao định mặc bộ đồ màu đen đi dưới ô, đạp trên nước mưa, chậm rãi tiến lại gần.
Đường Trì sững sờ, Nghiêm Ngộ Sâm?
Không, không đúng, nếu là Nghiêm Ngộ Sâm, hiện tại tuyệt đối sẽ không hiền lành như vậy, hơn nữa vẻ mặt anh cũng không thích hợp.
Là Nghiêm Nhất Tự...
"Không phải muốn tiền sao, dễ thôi, tôi cho cậu." Nghiêm Nhất Tự khẽ cười thành tiếng, bộ mặt đẹp đẽ ẩn dấu trong bóng tối dưới ô, có loại cảm giác thần bí khiến người khác không thấu, anh quay đầu lãnh đạm nói với Bành Nghiêu: "Cho cậu ta một tờ chi phiếu, bao nhiêu tiền để cậu ta tự ghi."
———————————
Phàn Phàn: Hôm qua tui lên Hà Nội khám bệnh khum lên chương mới được. Tôi đang bị bệnh nên có lên chậm mọi người thông cảm nhé.
———————————
=> Chương 52: Tôi thèm em.