Chương 43: Hẹn hò. [2]

Ngay tại thời điểm Nghiêm Đồng ngồi trên tàu điện ngầm lần thứ hai, chuẩn bị đi trại huấn luyện, Đường Trì lái xe đến thành cổ được nửa đường, đột nhiên nhận được điện thoại của Tiêu Hàn.

"Đường Trì, không xong rồi, bạn thời đại học của tôi gửi video tới." Tiêu Hàn nói.

Đường Trì tâm mệt nói: "Cậu ta thích thì cứ để cậu ta gửi, có chuyện gì chờ tôi về rồi lại nói được không, hiện tại tôi có việc gấp."

Tiêu Hàn: "Tôi không có ý đó, tôi gửi video cho cậu, cậu sẽ biết."

Nhận được video Tiêu Hàn gửi, Đường Trì vốn không có ý định xem, dù sao hiện tại không có chuyện gì quan trọng hơn việc tìm Nghiêm Ngộ Sâm.

Nhưng, không xem Đường lại có chút meo meo khó chịu, luôn cảm giác mình sẽ bỏ qua chuyện gì đó.

Cuối cùng, cậu vẫn mở video, thời điểm nhìn thấy hình ảnh Nghiêm Đồng ôm con thỏ hồng, Đường Trì vội phanh gấp xe, thiếu chút nữa đâm vào hàng rào ngăn cách hai con đường.

"Tiêu Hàn, cậu có thể giúp tôi hỏi cái người gửi video kia một chút, cậu ta thấy Nghiêm Ngộ Sâm ở đâu không?" Đường Trì vội lớn tiếng.

Tiêu Hàn nói: "Cậu ta nói ở tuyến tàu điện ngầm số 2, nhưng bạn học tôi hỏi, người kia nói anh ta không phải Nghiêm tổng, bất quá tôi biết bộ âu phục này, mấy ngày trước Nghiêm tổng từng mặc nó, nó còn là phiên bản tùy chỉnh giới hạn toàn cầu, không thể nhầm."

"Cái video này cậu mau nói người bạn học kia xóa đi, đây là vì muốn tốt cho cậu ta, sau đó nhắc cậu ta, tuyệt đối không nên truyền ra ngoài." Đường Trì cúp điện thoại, lại vội vàng gửi video cho Bành Nghiêu, để hắn chuẩn bị quan hệ công chúng phòng ngừa bất ngờ bát cứ lúc nào.

Đường Trì nhìn đoạn video cuối cùng, Nghiêm Đồng nói câu muốn đi tìm bạn trai, cậu đột nhiên nảy ra ý nghĩa không tốt lắm.

Nghiêm Đồng đi trại huấn luyện tìm mình?

Đường Trì lập tức quay đầu xe, sốt ruột cùng hoảng loạn lái về, thời điểm ra khỏi thành khu, ánh mắt bỗng nhìn thấy một bóng người đi ra từ cửa tàu điện ngầm.

Áo đen liền mũ, xách theo không ít túi đồ mua sắm, trong tay còn cầm con thỏ bông hồng.

"Trời mợ! Rốt cuộc đã đi bao nhiêu nơi vậy?!" Đường Trì kinh ngạc, vội vã xuống xe chạy tới.

"Nghiêm Đồng." Đường Trì gọi anh.

Nghiêm Đồng bỗng sững sờ, nhìn chằm chằm vào Đường Trì một lúc lâu, vẻ mặt hưng phấn nói: "Tiểu Trì, anh đến đón em sao?"

"Đúng vậy, tới đón em." Đường Trì thở phào nhẹ nhõm, một bên qua loa đáp lời, một bên móc khẩu trang trong túi áo, đeo lên vành tai Nghiêm Đồng.

Nghiêm Đồng không rõ: "Tại sao phải đeo khẩu trang?"

Không đeo khẩu trang, đợi chút nữa bị chụp, anh liền bị phá sản... Đường Trì thản nhiên bịa chuyện: "Bởi vì em quá đẹp, anh không muốn để người khác nhìn thấy em."

Nghiêm Đồng hai mắt sáng lên, ôn nhu cười nói: "Có thật không?"

Nghiêm Đồng vui vẻ nhíu mày, dư quang vô ý rơi xuống đầu gối trầy xước xa của Đường Trì, cau mày: "Tiểu Trì chân anh bị sao vậy?"

"Vì vội đi tìm em, bị ngã." Đường Trì mở to mắt, nhìn vẻ mặt đau lòng của Nghiêm Đồng, hỏi: "Anh ở trong lòng em, có phải rất quan trọng không?"

"Dĩ nhiên, anh so với tính mạng của em còn quan trọng hơn." Nghiêm Đồng kéo tay Đường Trì: "Chúng ta đi tiệm thuốc mua thuốc, em sẽ băng bó cho anh."

Đường Trì không đi theo anh, vẫn đứng yên tại chỗ kéo Nghiêm Đồng lại: "Trước khi băng bó, có thể đồng ý với anh một chuyện không?"

Ánh mắt Nghiêm Đồng chân thành nói: "Anh nói đi."

Đường Trì nghiêm túc nói: "Sau này em muốn đi đâu, có thể nói với anh một tiếng trước không?"

Bằng không, cho dù cậu có mười mạng, cũng không đủ.

Nghiêm Đồng bỗng dưng đề phòng nói: "Tiểu Trì muốn giám sát em?"

Đường Trì trừng mắt: "Không phải, anh chỉ lo lắng cho em chạy loạn sẽ xảy ra chuyện, em mau nói có đồng ý hay không?"

Nghiêm Đồng nhíu mày, có thâm ý khác nhìn Đường Trì: "Em đồng ý cũng được thôi, nhưng Tiểu Trì cũng phải đồng ý với em một chuyện."

Đường Trì có chút thấp thỏm nhìn anh: "Chuyện gì vậy? Sẽ không phải chuyện gì quá đáng đi?"

Chỉ cần không phải bạo cúc thì được.

Nghiêm Đồng thẳng thắn nở nụ cười, chỉ vào tòa nhà ba tầng bên cạnh: "Anh phải chơi với em thật vui vẻ, em sẽ đồng ý với anh, sau này không quản là đi đâu, đều nói trước với anh một tiếng."

Đường Trì nhìn thời gian, hiện tại đã là xế chiều, nếu như đáp ứng Nghiêm Đồng, cũng không biết khi nào mới có thể quay lại, phát sóng trực tiếp tối nay, tám phần mười không đi được.

"Được." Đường Trì nhéo mũi Nghiêm Đồng, gửi tin nhắn cho đạo diễn, nhờ anh ta nói hậu trường sửa số phiếu một chút, đẩy mình xuống hạng.

Đạo diễn hỏi cậu nguyên nhân, Đường Trì không nói rõ, chỉ nói đang ở cùng Nghiêm Ngộ Sâm, có chút việc riêng.

Đạo diễn là người thức thời, hơn nữa trước đó bị Nghiêm Ngộ Sâm quang nồi hết chuyện để nói, lần này quyết định không dám làm trái lời Nghiêm Ngộ Sâm.

Sau khi xử lý xong chút việc nhỏ, Đường Trì cùng Nghiêm Đồng đeo khẩu trang tiến vào trung tâm mua sắm, chậm lãi đi lên tầng ba.

Tuy rằng người qua đường không thấy rõ mặt của hai người, nhưng chiều cao của hai người, còn có dáng người, cùng với khí chất, trước sau vẫn rất bắt mắt.

Vừa bước lên thang cuốn, dưới tầng có không ít nữ sinh nhìn sang bên này.

"Cậu mau nhìn kia, hai người đàn ông kia thật cao a! Vóc dáng cũng tốt nữa!"

"Mặc dù không thấy rõ mặt, nhưng dựa vào con mắt không có con ngươi của tôi, tuyệt đối là hai anh đẹp trai."

"A a a a a a anh chàng mặc áo đen liền mũ kéo tay anh đẹp trai khác, đây là tình nhân a!"

Tuy Đường Trì không nghe thấy những người xung quanh nói gì, nhưng chỉ cần cảm nhận được ánh mắt bốn phía bắn tới, không lầm thì cậu có thể đoán được người khác đang YY cái gì.

Không có phản cảm, nhưng có cảm giác ở sau lưng lừa dối chồng là thế nào.

Còn có chút kíƈɦ ŧɦíƈɦ là chuyện gì xảy ra?

Vành tai Đường Trì có chút hồng, không quan trọng nói: "Trong tay em tại sao luôn cầm con thỏ vậy?"

Kể từ lần trước bị Nghiêm Đồng nhốt trong ổ thỏ mấy tiếng đồng hồ, Đường Chí đối với con thỏ bông này có chút ám ảnh.

Nghiêm Đồng nói: "Em mua thỏ bông ở cửa hàng ven đường, anh thấy nó đáng yêu không?"

Đường Trì ừm một tiếng, không nhịn được nói: "Sao em lại thích thỏ vậy?"

Nghiêm Đồng cười nói: "Bởi vì đây là món quà sinh nhật đầu tiên của em."

Đường Trì không rõ: "Đầu tiên? Em lớn như vậy, không ai tặng quà cho em sao?"

Ánh mắt Nghiêm Đồng tối sầm, chỉ cửa hàng kem bên cạnh, đáng lạc hướng đề tài: "Tiểu Trì, chúng ta đi ăn kem đi."

Đường Trì thấy không hỏi được gì, cũng không bám theo hỏi thêm, liền cùng Nghiêm Đồng đi ăn kem.

"Lại nói tiền ở đâu mà em mua nhiều đồ vậy?" Đường Trì vừa ăn vừa nói.

Nghiêm Đồng từ trong túi lấy ra vài cái thẻ: "Không hiểu sao trong túi em lại có nhiều thẻ vậy, bên trong có rất nhiều tiền, em liền lấy ra dùng."

Khóe miệng Đường Trì giật giật: "Em biết mật khẩu?"

Nghiêm Đồng vẻ mặt thản nhiên nói: "Biết a, mật khẩu chính là sinh nhật của Tiểu Trì."

"..." Xem ra lần trước Nghiêm Ngộ Sâm uống say, lấy hết thẻ ngân hàng đổi mật khẩu thàng ngày sinh của cậu là thật, Đường Trì ngập ngừng nói: "Vậy em không tò mò, thẻ này là của ai sao?"

Nghiêm Đồng nhíu mày: "Tại sao phải tò mò? Có thể dùng là được."

Đường Trì: "Có thể đây không phải là của em, em lấy ra dùng, không thích hợp lắm."

Nghiêm Đồng mị mắt nhỏ, ánh mắt bỗng tràn đầy lệ khí: "Tiểu Trì biết chủ nhân những cái thẻ này sao?"

Kỹ năng này so với lật sách còn nhanh hơn, thật sự so với Nghiêm Ngộ Sâm ... Đường Chí vội vàng cười lắc đầu: "Không biết."

"Vậy thì tốt." Nghiêm Đồng vui vẻ ăn miếng kem, đột nhiên nhớ tới một việc, buông thìa kem xuống, ngẩng đầu lên nói: "Em hôm nay thấy chồng của Tiểu Trì."

Thìa kem trong tay Đường Trì thiếu chút nữa rơi xuống đất, cười khan nói: "Em làm sao thấy được?"

Soi gương sao?

Nghiêm Đồng đàng hoàng trịnh trọng chỉ video 《 Tạo mộng 》trong cửa hàng: "Này, người có gương mặt đạo chúng kia chẳng phải là chồng anh sao."

"Gương, gương mặt đại chúng?" Đường Trì nhìn trong hình, Nghiêm Ngộ Sâm có gương mặt nghiêng hoàn mỹ, thật sự không có cách nào liên hệ với ba chữ "Gương mặt đại chúng".

Nghiêm Ngộ Sâm ừm một tiếng: "Lớn lên giống người khác như vậy, chẳng phải là gương mặt đại chúng sao?"

"???" Đường Trì suy nghĩ, Nghiêm Ngộ Sâm có độ nhận biết rất cao, sao có khả năng giống người khác?

Sửng sốt nửa ngày, cậu mới phản ứng lại, cẩn thận từng li từng tí hỏi Nghiêm Đồng: "Em có phải có chứng mặt mù?"

Nghiêm Đồng mờ mịt ngẩng đầu: "Không có a."

Đường Trì không tin, chỉ hai người mặc đồng phục đội mũ phục vụ giống như nhau đang đứng trước quầy: "Vậy em thấy bọn họ giống nhau không?"

Nghiêm Đồng quay đầu liếc mắt nhìn: "Hình như, cũng giống nhau như đúc, hẳn là anh em sinh đôi."

Đường Trì: "Anh em..."

Đại ca, người bên trái là tiểu tỷ tỷ. -_-

—————————

Phàn Phàn: Đội quần giùm em Đồng.

—————————

=> Chương 44: Củ cải. [3]