- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Sau Khi Cùng Tinh Phân Bá Tổng Ly Hôn
- Chương 12: Chuyện hằng ngày của cà rốt nhỏ.
Sau Khi Cùng Tinh Phân Bá Tổng Ly Hôn
Chương 12: Chuyện hằng ngày của cà rốt nhỏ.
Lúc về đến trại huấn luyện đã là nửa đêm.
"Cậu không ở lại bệnh viện chăm sóc Nghiêm tổng à, sao quay về rồi?" Tiêu Hàng không rõ.
"Anh ta không có vấn đề gì lớn, truyền dịch xong thì xuất viện." Đường Trì ném túi xách lên giường.
"Vậy thì tốt." Đường Trì thay quần áo cần giặt đi vào phòng tắm, Tiêu Hàn theo sau nói: "Đúng rồi, ban nãy Cố Chiêu Lương có đến hỏi bọn tôi cậu đi đâu, xem qua còn rất tức giận nữa, cậu có phải lại chọc giận gì hắn không? Còn nữa còn nữa." Tiêu Hàn bám víu khung cửa nhà tắm, nhỏ giọng: "Sau khi tập luyện xong, thời điểm tôi đi nhà ăn, nghe có người nói cậu đối với Cố Chiêu Lương có chút... ý định lêu lêu, thật hay giả vậy?"
"Cậu có lòng tò mò như vậy không đi làm paparazzi thì thật đáng tiếc." Đường Trì giẫm lên chân Tiêu Hàn, mạnh mẽ nhéo cậu ta một cái khiến Tiêu Hàn kêu thảm thành tiếng, đồng thời bị ăn đau thu chân lại, Đường Trì rầm —— một tiếng, đóng cửa phòng tắm.
Nước ấm chảy từ vòi hoa sen, rào rào tưới lên người Đường Trì, dòng nước mỏng manh thuận lợi chảy từ chiếc cổ trắng như tuyết xuống l*иg ngực, hơi nước bốc lên, hun vành tai Đường Trì có chút ửng hồng.
Nghe tiếng nước chảy, Đường Trì không thể giải thích được nghĩ đến Nghiêm Ngộ Sâm.
Cũng không biết người có trạng thái thần kinh hề hề như Nghiêm Ngộ Sâm có thể ở được một mình không...
Bất quá, một người đang yên đang lành, làm thế nào nói não hỏng liền hỏng vậy?
Chẳng lẽ bị trúng tà?
Nếu không, tìm bà đồng về thử xem sao?
Tắm xong, leo lên giường, Đường Trì thật sự cầm điện thoại lên mạng vào trang web bà đồng.
Nhân viên hỗ trợ khách hàng của bà đồng rất tận tâm, nửa đêm vẫn đang hoạt động, ấn một cái vài giây lập tức vào được.
Nhưng sau khi tham khảo, Đường Trì quyết tâm ấn x.
Một lần gửi tiền đặt cọc tận 5 ngàn, lần thanh toán cuối cùng còn muốn gấp đôi, đi ăn cướp à? Thời đại này, không có nhiều tiền thì không thể thuê nổi bà đồng... Đường • bần cùng • Trì thở dài, nhàm chán tiên tay mở Weibo cá nhân.
Vài ngày trước, Weibo được tổ chương trình lập cho các thành viên, tuy chưa đầy ba ngày, nhưng đã hút được rất nhiều fan hâm mộ bất quá....
Đều là anti-fan.
【 Tôi xem một lúc thì chịu không nổi nữa rồi, Đường Trì có trình độ rác rưởi như vậy có thể tiến vào được lớp A, do tổ chương trình quá toxic đúng không? 】
【 Đi cửa sau, Đường Trì này tuyệt đối đưa tiền để tiến vào, nếu không chính ban giám khảo là người mù.(︶︿︶)=凸。 】
【 Xswl (*), nhảy so với trèo cây còn khó nhìn hơn, rốt cuộc ban giám khảo đã nhận bao nhiêu tiền? Cư nhiên toàn bộ cho điểm A? Tiền tài thật sự là thứ mê hoặc lòng người mà. ((-_-)-_-)-_-) 】
*Xswl - Nguyên văn: Xiao si wo le -> Cười chết tôi rồi.
【 Có rất nhiều người trên trang web Goose Station khen ngợi Đường Trì lớn lên đẹp trai, chẳng lẽ chỉ có một mình tôi thấy cậu ta không đẹp bằng Vu Kiêu à? Ps: Người qua đường, không thích đừng chửi. 】
【 U1s1 (*), các tiêu chuẩn tuyển tú bây giờ càng ngày càng thấp, bất cứ con chó con mèo nào đều có thể vào. /nôn mửa/ 】
*U1s1 - nguyên văn: 有一說一 ( Thấy gì nói vậy )
......
Sự căm ghét của cộng đồng mạng đối với Đường Trì lớn hơn so với tưởng tượng.... Đường Trì lúng túng tắt điện thoại, dư quang thoáng nhìn thấy con thỏ rơi ra khỏi túi xách.
"Không nghĩ tới, não hỏng rồi, sở thích cũng trở nên ấu trĩ như vậy," Đường Trì lẩm bẩm, treo thỏ nhỏ phấn hồng lên móc dính trên tường, kéo cái tai đầy lông mềm của thỏ nhỏ phấn hồng, khiến thỏ nhỏ có chút hoảng sợ chậm rãi lắc lư.
"Thỏ vải Nhung thật đáng yêu." Tiêu Hàn một bên đánh răng, một bên ô ô a a bát quái nói: "Cô nàng nào tặng cho cậu vậy?"
"Chồng tôi." Đường Trì lại kéo cái tai thỏ.
Tiêu Hàn mệt mỏi nói: "Tôi đang nghiêm túc hỏi cậu đấy, xin cậu có thể dùng thái động nghiêm chỉnh trả lời tôi được không?"
"Tin hay không tùy cậu." Đường Trì không quan tâm nói xong, lười biếng chui vào trong chăn, dưới cái nhìn của thỏ phấn hồng đang điều chỉnh hai cái camera lỗ kim thay đổi góc nhìn, đắc ý lăn ra ngủ...
Cùng lúc đó, trong căn phòng ở khu thành cổ phía đông, Nghiêm Ngộ Sâm ngồi trong gian phòng bày đầy thỏ bông phấn hồng, nâng cằm, nghiêm túc nhìn vào màn hình máy tính.
Đôi mi xinh đẹp khẽ rung động, ý cười lan từ khóe miệng đến đuôi mắt.
"Không uổng công tự tay tôi chuẩn bị." Nghiêm Ngộ Sâm không kìm được nheo mắt nhỏ, giọng nói trầm thấp từ đôi môi đang đóng mở, chậm rãi phát ra: "Dáng vẻ anh ngủ, thật đẹp."
Trong màn hình, Đường Trì lật người, đôi chân thon dài trắng mịn vươn ra khỏi chiếc chăn mềm mại như lông ngỗng, bộ đồ ngủ pyjamas vốn dài qua đầu gối một đoạn ngắn, nhưng bởi vì cậu xoay người qua lại nên khiến quần ngủ kéo lên bắp đùi. Xương quai xanh tuyệt đẹp cùng hầu kết phía trên, mang theo ánh trăng vàng lơ lửng ngoài cửa sổ, tạo ra khung cảnh đặc biệt dụ hoặc.
"Tai thật nhỏ." Nghiêm Ngộ Sâm mê mẩn lẩm bẩm: "Thật muốn chạm vào, chóp mũi cũng rất đẹp."
.........
Sáng sớm ngày thứ hai, toàn bộ lớp B theo thường lệ tập hợp, chạy xong vòng sân, tất cả mọi người liền chạy đi tắm, trong lúc VJ lão sư cầm máy quay, vừa cười vừa nói cùng nhau đi nhà ăn ăn cơm.
Ngày hôm qua là ngày để học viên thích ứng, bắt đầu từ hôm nay, xuyên suốt quá trình bọn họ luyện tập sẽ được ghi hình lại, một mặt ghi hình là bởi vì nhan sắc, muốn để mọi người thu hút các fan hâm mộ, mặt khác ghi hình muốn để làm tư liệu đánh giá hạng ngạch hàng tuần.
"Đường Trì, nhìn vào ống kính một chút." VJ nhỏ giọng nhắc nhở.
Đường Trì bưng đĩa sắt, quay người tìm rất lâu, ánh mắt cũng hoàn toàn không nhìn vào ống kính.
"..." Sau khi VJ lão sư nhiều lần tự thôi miên, cuối cùng không thể không nói: "Đường Trì a, cậu đang ở trong trạng thái rất tốt, nhưng chỉ cần nhìn vào ống kính, cho dù biểu hiện qua ánh mắt, đều đặc đặc... đặc biệt cứng ngắc. Cậu có thể thả lỏng một chút được không?"
Đường Trì mỉm cười xin lỗi: "Xin lỗi lão sư, cảm xúc của em trước ống kính không quá tốt, khiến ngài thêm rắc rối rồi."
VJ thở dài một hơi: "Tôi thì không có vấn đề gì, chỉ là blog chính thức muốn đăng video ngoài lề đầu tiên vào ngày mai, vẻ ngoài nhan sắc của cậu thật sự rất hút fan, nếu như quay nhiều ngoài lề một chút, khẳng định có không ít người chú ý, nhưng nếu cậu cứ ở trạng thái như hiện tại, chỉ sợ sau khi hậu kỳ cắt nối biên tập xong, chắc chắn sẽ không có bao nhiêu cảnh quay."
VJ nói lời này, Đường Trì không phải không hiểu, mà nhất thời cậu thật sự không thể lĩnh hội được khi đứng trước máy quay.
Quay một lúc, ghi hình cá nhân không có cái nào sử dụng được, VJ không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ đi quay người khác.
"Đường Trì, cậu cũng không cần phải thấy tiếc nuối, người mới như chúng ta vốn chưa có cảm giác được với ống kính, không cảm nhận được vị trí chinh xác là điều bình thường thôi." Tiêu Hàn giúp Đường Trì lột trứng luộc: "Lại nói, ngày hôm qua Nghiêm tổng không phải đã nói sẽ đích thân huấn luyện cậu cảm giác với ống kính sao, có anh ta, đảm bảo trong ba ngày sẽ giúp cậu thoát thai hoán cốt, cậu cứ yên tâm đi."
*Thoát thai hoán cốt: mang nghĩa tích cực với hàm ý cởi bỏ, thoát khỏi cái cũ, trở thành cái tốt đẹp hơn, kiểu thoát thai hoán cốt thành tiên (脫胎換骨成仙) vậy.
"Cắt—." Giọng nói khinh thường vang lên từ người bên cạnh.
Đường Trì nghe tiếng nhìn lại, thấy Vu Kiều vừa lấy đồ ăn xong: "Cậu cắt cái gì?"
"Cắt ngang ý nghĩ kỳ lạ của các cậu." Vu Kiều chế nhạo: "Nghiêm tổng đích thân huấn luyện cảm giác trước ống kính cho cậu, trí tưởng tượng của các cậu cũng thật phong phú đấy."
"Có phải ý nghĩ kỳ lạ hay không, có liên quan đến cậu?" Đường Trì buông đũa, chống tay nâng mặt, hướng Vu Kiều wink một cái mười phần sắc khí, hạ thấp giọng nói: "Vu Kiều, cậu đối với tôi để ý nhiều như vậy, có phải là cậu thích tôi không?"
"Phụt ——." Tiêu Hàn một ngụm canh đều phun hết ra ngoài.
Đừng nói Tiêu Hàn, Vu Kiều cũng hoàn toàn không ngờ Đường Trì sẽ nói lời như vậy, vành tai nháy mắt ửng hồng: "Cậu nói nhăng nói cuội gì vậy? Tôi không phải gay, sao tôi có khả năng thích cậu được!"
Đường Trì nhíu mi: "Vậy tại sao trong ba ngày thì hai ngày cậu lại đến trêu chọc tôi, muốn thu hút sự chú ý của tôi?"
Vu Kiều quả thực muốn điên rồi: "Tôi không có trêu chọc cậu! Tôi chỉ là chán ghét cậu! Muốn mắng cậu vài câu!"
Đường Trì hiểu rõ vung vung tay: "Đánh là thương, mắng là yêu, tôi hiểu. Nhưng tổ chương trình không cho phép nói chuyện yêu đương, thậm chí còn cấm cả việc chào hàng, nếu bị phát hiện sẽ bị đuổi cả ra ngoài, vì vậy cậu không cần phải phí thời gian lên người tôi."
Đường Trì nói ra lời thập phần chân thành, những quần chúng ăn dưa không rõ tình hình bên cạnh nghe vậy còn cảm thấy lời cậu nói có mấy phần đạo lý.
Một vài người thậm chí còn nói nhỏ với Vu Kiều, thiên hạ nơi nào mà chả có cỏ thơm, khuyên cậu ta đừng vì Đường Trì mà phá hủy con đường làm minh tinh của mình.
Mắt thấy ngày càng nhiều người tới khuyên nhủ, mồm trăm miệng mười, loạn thất bát tao, Vu Kiều tức giận trực tiếp biến thành con cá nóc: "Tôi không thích cậu ta! Tôi một chút cũng không thích cậu ta!"
*Loạn thất bát tao: Nói năng lung tung.
Nói xong, liền dậm chân rời đi.
Vu Kiều vừa đi, Tiêu Hàn rốt cuộc không nhịn được, phá lên cười ha ha: "Cách của cậu quá ngang ngược rồi, ha ha ha ha ha, tao đến mức không ai bì nổi!"
*Tao: lẳиɠ ɭơ.
"Ăn cơm của cậu đi." Đường Trì nhặt hết đống rau thơm trong khay cho Tiêu Hàn, nhặt xong, đột nhiên nhớ đến Nghiêm Ngộ Sâm.
Cũng không biết tên này tỉnh táo hay chưa, có tốt được chút nào không.
Cậu chậm rì rì uống nửa bát cháo, cuối cùng vẫn nhịn không được nhắn cho Nghiêm Ngộ Sâm một tin nhắn.
Leng keng——
Trong căn hộ số 404 khu thành cổ, điện thoại di động trên bàn khẽ rung, từ trong đống búp bê thỏ hồng to nhỏ, duỗi ra một bàn tay với những ngón tay thon dài.
Ngay sau đó, Nghiêm Ngộ Sâm mặc đồ ngủ in hình thỏ hồng ăn cà rốt bò ra từ trong đống thỏ bông.
Sau khi nhìn rõ cảnh tượng xung quanh, Nghiêm Ngộ Sâm cầm một con thỏ ném lên tường, thời điểm mong con thỏ đập vào tường, dường như có một công tắc được kích hoạt, đôi mắt thỏ đột nhiên đỏ lên phát ra âm thanh máy móc quái dị.
"Hi, là cà rốt nhỏ sao?"
"Có bệnh." Nghiêm Ngộ Sâm mặt không cảm xúc bước đến bên bức tường, nhặt con thỏ lên trực tiếp ném vào thùng rác, sau đó cầm điện thoại di động lên, ban đầu muốn gọi điện cho bác sĩ tư nhân, nhưng lại thấy vài tin nhắn được gửi đến từ "à rốt nhỏ".
[ Cà rốt nhỏ: Sức khỏe anh tốt hơn chút nào chưa? ]
[ Cà rốt nhỏ: Đã ăn cơm chưa? ]
[ Cà rốt nhỏ: Có chuyện thì phải gọi cho tôi trước, nhất định nhất định không được chạy loạn một mình. (。_。) ]
"Những thứ vớ vẩn gì đây?" Nghiêm Ngộ Sâm muốn lướt lên xem lịch sử trò chuyện, muốn nhìn thử cà rốt nhỏ thần bí này là ai, nhưng phát hiện ra, lịch sự trò chuyện đã được làm mới.
Lúc ngẩng đầu lên, vô tình nhìn thấy màn hình máy tính vẫn đang sáng, cùng với trong màn hình xuất hiện tệp video được đánh dấu lưu trữ hoàn tất.
Tên tệp có chút chói mắt ——《 Chuyện hằng ngày của cà rốt nhỏ - Day 1 》
Nghiêm Ngộ Sâm không hiểu gì đi tới, mở video.
Trong màn hình, Đường Trì đang ngủ, có lẽ trời quá nóng, trong lúc ngủ, nhấc chân đẩy chăn long ngỗng ra, sau đó mơ mơ màng màng cởϊ qυầи pyjamas, cuối cùng còn sót lại duy nhất qυầи ɭóŧ màu đen.
Cặp mông căng tròn mập mạp phác họa thập phần rõ nét đôi chân trắng nõn dưới ánh trăng chiếu vào từ cửa sổ, đường viền mộng ảo khiến người ta mơ màng thèm muốn.
Khi thanh chạy của video phát ra, Nghiêm Ngộ Sâm cảm giác bụng dưới khô nóng, anh vô thức nuốt xuống một ngụm nước bọt, không kịp đề phòng khiến vành tai thoáng ửng hồng.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Sau Khi Cùng Tinh Phân Bá Tổng Ly Hôn
- Chương 12: Chuyện hằng ngày của cà rốt nhỏ.