Thông thường những lời này sẽ an ủi được cậu em kiêu ngạo và bướng bỉnh của cô, nhưng lần này nói ra lại như đổ thêm dầu vào lửa, Tɧẩʍ ɖυy Tuyển bỗng nhiên rơi nước mắt, khóc nức nở nói: "Chị, em vô dụng, không bảo vệ được chị."
"Chị đừng cưới, ư ư ư ư..."
Tɧẩʍ ɖυy An: "......"
Cô tưởng là chuyện gì to tát, hóa ra là chuyện này.
"Không sao đâu, chỉ là đính hôn thôi." Tɧẩʍ ɖυy An vừa bất lực vừa cảm động, "Đạm Nhã cũng không tệ, chỉ có điều là mù thôi, cưới cô ấy không có gì xấu cả."
"Nhưng cô ấy là phụ nữ mà." Tɧẩʍ ɖυy Tuyển nức nở, "Chị nếu không thích thì đừng ép bản thân, em có thể... Ô, em sẽ cố gắng hết sức không để chị buồn."
Tɧẩʍ ɖυy An hiểu ra vấn đề, em trai cô nghĩ rằng cô thẳng nhưng lại phải cưới một người phụ nữ, tương lai sẽ không hạnh phúc, nên đã chạy đến cố gắng ngăn cản.
"Phụ nữ không có gì không tốt cả, chị thích mỹ nhân mà." Tɧẩʍ ɖυy An lại lấy khăn giấy chùi mặt cho em trai, nhẹ nhàng nói: "Được rồi, đây là chuyện của người lớn, em cứ tập trung vào học hành, thi đỗ đại học tốt là được."
"Nhưng mà, nhưng mà." Tɧẩʍ ɖυy Tuyển vẫn rất lo lắng, "Chị chưa từng gặp cô ấy, chị cũng không thích cô ấy, làm sao có thể cưới người không thích được?"
"Tuyển Tuyển…" Tɧẩʍ ɖυy An thở dài, ánh mắt dịu dàng rơi trên người cậu em trai chân thành nhưng ngây thơ của mình, muốn giải thích rằng thế giới người lớn phức tạp hơn cậu nghĩ nhiều, nhưng cuối cùng lại thay đổi cách nói.
"Nhưng Đạm Nhã, dịu dàng thanh lịch, ai lại không thích cô ấy chứ."
Dù chưa từng thực sự gặp mặt, nhưng danh tiếng của cô ấy luôn tốt, dù có chênh lệch thì cô ấy cũng là người liên quan đến những từ ngữ đó.
Tɧẩʍ ɖυy An không chắc chắn lắm về hôn thê của mình.
Tɧẩʍ ɖυy Tuyển không dễ dàng bị lừa, cậu siết chặt nắm đấm, vẫn muốn nói điều gì đó, nhưng đã bị Tɧẩʍ ɖυy An dùng vài câu nói để chuyển chủ đề, đúng lúc đó nhân viên phục vụ đến mang món ăn, hai người liền dừng cuộc trò chuyện. Gia đình họ Thẩm ở thành phố S có thể coi là gia đình giàu có, giáo dục gia đình cũng tốt, từ nhỏ hai anh em được dạy ăn không nói, ngủ không nói, ở ngoài càng là tuân thủ.
Ăn xong, Tɧẩʍ ɖυy An không cho Tɧẩʍ ɖυy Tuyển cơ hội nhắc lại chuyện đó, nói lời ngon tiếng ngọt đưa em về, trước khi đi còn nhét vào tay cậu nhóc không ít tiền tiêu vặt.
Sau khi tiễn em trai, Tɧẩʍ ɖυy An đứng lại ở cửa nhà hàng một lát, sau đó mang bảng vẽ trên lưng đi về ký túc xá. Có lẽ do cái ôm của em trai gây ra hiệu ứng, trên đường về Tɧẩʍ ɖυy An không chỉ một lần phát hiện người đi đường đang nhìn cô, thậm chí còn thấy họ thì thầm.
Dù không mấy quan tâm, Tɧẩʍ ɖυy An cũng hơi bất đắc dĩ, chỉ có thể vô cảm bỏ qua những ánh mắt đó.
"Thẩm tiền bối, thật là trùng hợp."
Nghe thấy tiếng gọi, Tɧẩʍ ɖυy An nhẹ nhàng mím môi, kìm nén sự không kiên nhẫn trong lòng, lạnh lùng nhìn chàng trai điển trai đang mỉm cười tiến về phía mình, gật đầu chào, "Lâm Triết."
"Tiền bối vừa từ phòng vẽ về à?" Lâm Triết trên mặt treo một nụ cười hân hoan, liếc mắt nhìn bảng vẽ phía sau Tɧẩʍ ɖυy An rồi mới mở lời.
Trước đó cô ra khỏi phòng vẽ không về ký túc xá để đồ, giờ bảng vẽ vẫn còn trong tay cô, may mà nó nhẹ, mang theo cũng không phiền. Tɧẩʍ ɖυy An không muốn dây dưa với Lâm Triết, ừ một tiếng nói: "Vừa từ bên ngoài về, đang định về phòng nghỉ."
"Ồ, vậy thôi không làm phiền tiền bối nữa." Lâm Triết hiểu ý chào từ biệt, đi được vài bước, vẫn không rời mắt khỏi bóng lưng thon gọn của Tɧẩʍ ɖυy An. Bờ vai nhọn và eo thon, rất có sức hút, ngay cả nhìn từ phía sau cũng cực kỳ đẹp mắt.
Bạn cùng phòng Lâm Triết thấy "nữ thần" đi rồi mới chen chúc với nhau tới chọc ghẹo anh, nháy mắt trêu chọc: "Lâm Triết, cậu như vậy là không được đâu, sao mới nói mấy câu đã để nữ thần đi mất? Tối nay người ta đi hẹn hò rồi đấy."
"Đừng nói bậy, Thẩm tiền bối không phải người như thế." Lâm Triết cười mắng một tiếng, đấm vào vai bạn bè, nhìn theo bóng dáng Tɧẩʍ ɖυy An biến mất sau hàng cây mới rời mắt, "Cô ấy có vẻ không muốn nói chuyện với tôi, mới nói được vài câu đã đi mất."
"Cậu ngốc, đây là lỗi của cậu đấy, liệt nữ sợ triền lang*, cậu hiểu không hả." Một người bạn bên cạnh cười nói đùa, ánh mắt lấp lánh một chút ghen tị, "Nếu tôi có khuôn mặt của cậu, chắc đã dụ dỗ được cô ấy từ lâu rồi."
(*ý chỉ dù cô gái có cương quyết đến đâu thì cũng sẽ mủi lòng trước người đàn ông lì lợm đeo bám)
"Cô ấy sẽ không đâu." Lâm Triết lắc đầu, thấp giọng nói một câu. Bạn bè không nghe rõ, hỏi lại nhưng anh đã dẫn dắt câu chuyện sang chủ đề khác, chỉ có Lâm Triết hiểu ý nghĩa của câu nói đó.
Anh có linh cảm, dù Tɧẩʍ ɖυy An bề ngoài hiền lành, nếu ai đó dùng chiến thuật "liệt nữ sợ triền lang" để theo đuổi cô, e rằng sẽ bị từ chối công khai.
Phía khác, Tɧẩʍ ɖυy An cũng không để ý đến tình tiết này, trở về ký túc xá thấy căn phòng cả buổi chiều không chỉ tắt đèn mà còn kéo rèm cửa, khiến căn phòng tối om, rất dễ khiến người ta buồn ngủ. Cô cẩn thận đặt bảng vẽ xuống, leo lên giường xem qua giường đối diện, quả nhiên thấy Cố Thời Vũ đang ôm chăn ngủ ngon lành.