Chương 11: Bị tỏ tình

Tối hôm đó, sau khi Tɧẩʍ ɖυy An thực hiện các bài tập cho ngón tay và bài tập hàng ngày, vừa tắm xong bước ra, mở điện thoại ra thấy mình chiều nay đã nhận được một thông báo xác nhận kết bạn, cô tò mò mở ra, phát hiện đó là tài khoản của Đạm Nhã, không khỏi có chút tò mò, nhưng nghĩ rằng người như cô ấy muốn tìm hiểu điều gì cũng không khó, liền chấp nhận.

Ngay lập tức có tin nhắn từ Đạm Nhã.

[Đạm Nhã]: (Tin nhắn thoại) Duy An?

[Tɧẩʍ ɖυy An]: (Tin nhắn thoại) Ừm.

[Đạm Nhã]: (Tin nhắn thoại) Xin lỗi Duy An, đi về quên không xin số điện thoại của em. Sau khi về nhà đã suy nghĩ rồi đi hỏi chú Trần lấy số, hy vọng không làm phiền em.

Tɧẩʍ ɖυy An hơi sững lại, cảm thấy người này quá nhạy cảm, hoặc nói cách khác là cô ấy rất giỏi trong việc nhận biết tâm lý người khác, rất tinh tế, dễ dàng suy đoán được từ hành động của mình có thể khiến Tɧẩʍ ɖυy An không vui, nên đã lập tức xin lỗi.

Thực tế Tɧẩʍ ɖυy An cũng cảm thấy có chút bối rối, nhà họ Đạm là gia tộc quyền lực, giàu có, nhưng dù là dân thường đối mặt với họ, việc bị xâm phạm quyền riêng tư như vậy cũng đủ để làm bực mình, huống chi là Tɧẩʍ ɖυy An, người cũng sinh ra đã ngậm thìa vàng. Nếu không phải là Đạm Nhã, nếu không phải là... thôi đi.

Cô ấy chính là Đạm Nhã.

Chỉ là Đạm Nhã mà thôi.

Dù mới chỉ gặp mặt một lần, Tɧẩʍ ɖυy An không nhận ra mình đã bất ngờ dung túng cho Đạm Nhã đến mức nào.

[Tɧẩʍ ɖυy An]: (Tin nhắn thoại) Không sao đâu, tôi cũng quên mất chuyện này, không xin được số của Đạm Mỹ Nhân thì mới thực sự là tổn thất của tôi.

Giọng điệu còn mang theo chút cười đùa, như thể tâm trạng đang rất tốt.

Đạm Nhã nghe đi nghe lại hai lần, đến lần thứ ba cũng không nhận ra nụ cười trên môi mình dịu dàng đến mức nào.

Bên cạnh, Tiểu Dương liếc mắt nhìn sếp, rồi lặng lẽ cúi đầu, cô ấy cũng không biết sếp mình đang nghĩ gì trong lòng.

Đạm Nhã tiếp tục ấn nút ghi âm, đảm bảo đã bắt đầu thu rồi mới nhẹ nhàng nói: “Ăn cơm chưa? Sao giờ này còn làm gì thế?”

Nghe nói con gái bây giờ thích giọng nữ trầm, giọng của cô ấy chắc hợp lý chứ?

Cuộc trò chuyện trước đó qua đi, Tɧẩʍ ɖυy An cũng cong môi, tiếp tục gửi tin nhắn thoại.

[Tɧẩʍ ɖυy An]: (Tin nhắn thoại) Ăn rồi, vừa tắm xong, đang dọn dẹp giấy vẽ. Còn chị thì sao?

[Đạm Nhã]: (Tin nhắn thoại) Tôi à? Tôi không phải đang nói chuyện với em sao? Tiểu bảo bối.

Nghe thấy câu này, Tiểu Dương vô thức nhìn sếp một cái, trong đầu hiện lên hàng loạt bình luận: Oa chị gái lạnh lùng trong ngoài bất nhất cũng biết cách tán gái đấy! Thật là kỳ quan!

Tɧẩʍ ɖυy An bật cười, vừa suy nghĩ xem nên trả lời thế nào vừa mở lại tin nhắn nghe đi nghe lại vài lần. Tɧẩʍ ɖυy An không phải là người thanh khống*, nhưng cô thừa nhận giọng nói của Đạm Nhã thực sự rất dễ nghe, giống như khuôn mặt của cô ấy vậy.

(*chỉ những người thích nghe giọng nói)

Đẹp đến nỗi không thể không bị mê hoặc.

Bản chất con người là theo đuổi những điều đẹp đẽ, Tɧẩʍ ɖυy An không bao giờ phủ nhận điều này, giống như nhϊếp ảnh gia mơ ước lưu giữ mọi khoảnh khắc đẹp đẽ của thế giới, cô ấy mơ ước dùng bút vẽ của mình để ghi lại vẻ đẹp.

Trong khi trò chuyện, Tɧẩʍ ɖυy An bỗng nhiên nghĩ đến bộ truyện tranh mà cô đang lên ý tưởng, tại sao không thay đổi thành truyện tranh Yuri? Hình tượng nhân vật, chính là Đạm Nhã... và cô.

Hai người nói chuyện đến rất khuya, mãi đến khi Đạm Nhã nghe ra giọng nói của Tɧẩʍ ɖυy An không kìm nén được sự buồn ngủ mới miễn cưỡng nói lời tạm biệt, đồng thời nhắc Tɧẩʍ ɖυy An đi ngủ. Thương cảm cho Tiểu Dương một lần nữa tăng ca đến mười một giờ, còn bị nhét ăn một đống cẩu lương. Tiểu Dương là người độc thân, ở trong biệt thự của Đạm Nhã, phòng rất rộng, dù sao điều kiện cũng rất tốt.

Sau khi xác nhận lịch trình cho thứ Năm, Tɧẩʍ ɖυy An hài lòng đi ngủ, lòng còn chút mong đợi. Ngày hôm sau là cuối tuần, cô ở nhà chơi cả ngày, tối quay trở về ký túc xá, vừa vào cổng trường đã phát hiện ánh mắt người khác nhìn mình có chút khác thường.

Là một nữ sinh đẹp nhất trường, sự nổi tiếng của Tɧẩʍ ɖυy An đúng là cao, nhưng cũng chẳng đến nỗi người ta nhìn cô bằng ánh mắt... ừ, chế nhạo? Ngưỡng mộ?

Tɧẩʍ ɖυy An nhíu mày, kéo cổ áo khoác, nhanh chóng bước về phía ký túc xá. Vừa đến gần chân tòa nhà, cô liền nhìn thấy mặt đất trải đầy hoa hồng đỏ và nến.

Cảnh tượng này, ai cũng hiểu, Tɧẩʍ ɖυy An cũng không ngoại lệ. Cô không chỉ đã thấy mà còn đã trải qua, ngay năm nhất đã có người làm ầm ĩ như vậy để theo đuổi cô, từ chối rồi vẫn không từ bỏ, không ngờ giờ vẫn còn người làm như vậy. Nhưng mà đã đến tận chân tòa nhà rồi, cũng không tiện quay lại, huống chi ngày mai còn phải đi học...

Tɧẩʍ ɖυy An thở dài, cau mày chặt, vẻ mặt không hài lòng.

Đúng là vừa tới dưới lầu, trong biển hoa, chàng trai đứng đó thấy cô tới, lập tức ánh mắt sáng lên, nhiệt tình tiến lại, vui vẻ nói: "Tiền bối..."

Tɧẩʍ ɖυy An nhìn thấy, vẫn là Lâm Triết. Cô nhíu mày rồi lại buông lỏng, vẻ mặt lạnh lùng, vẻ ôn hòa trước kia đã hoá thành băng giá, "Có chuyện gì?"

Lâm Triết hơi sửng sốt, anh ta tưởng tượng trong đầu, đáng lẽ tiền bối không nên có vẻ mặt này, nhưng mũi tên đã lên dây sao có thể không , "Tiền bối, ngày tôi nhập học là do chị dẫn đường, từ ngày đó trở đi."

Anh ta hít một hơi thật sâu, ánh mắt đầy tình cảm, "Từ ngày đó, hình bóng tiền bối đã khắc sâu trong tâm trí tôi, ngày ngày đêm đêm, hai năm không quên."

"Tiền bối, tôi thích chị, làm bạn gái tôi nhé!"