Tùng Hành là mẫu người điển hình của một quý công tử, không cần kim ngọc lấp lánh tô điểm, chỉ tùy ý đứng đó đã là phong thái xuân phong ngọc thụ khó hình dung bằng lời, khiến lòng người rung động. Từ khi còn là thiếu niên khốn đốn bị kẻ thù vu oan, ép lên đài Thẩm Phán của Lục giới, đến nay đã trở thành Tiên chủ được sùng bái nhất Thiên Cung, trong lòng y như chưa từng thay đổi sự cương trực của bản thân.
Tiết Dư đã không chỉ một lần nói rằng Tùng Hành là một người cố chấp đến lạ lùng, đôi khi lại giống như nhà sư cổ lỗ không biết thay đổi.
Người bị vây trong cảnh nước lửa, y cứu được thì nhất định sẽ cứu, việc có lợi cho chúng sinh, dù phía trước muôn vàn khó khăn, y cũng không biết mệt mỏi mà thực hiện. Y là người tốt, là thiện nhân thực thụ nhưng những người trẻ tuổi được các thánh địa bồi dưỡng như Tiết Dư, Lộ Thừa Trạch lại cực kỳ khó làm được điều đó.
Vậy mà chỉ mới hai ngày trước, vị thiện nhân được toàn thế giới công nhận này dẫn theo binh tướng bất khả chiến bại của mình đã san bằng toàn bộ Nghiệp Đô. Ngoại trừ thánh địa và cư dân bản xứ trong thành, trung tâm Nghiệp Đô với hàng chục vạn vong linh, yêu thú, ngoại trừ những kẻ yêu lực mạnh mẽ có thể tự bảo vệ và thoát thân, tất cả đều bị trận pháp trấn áp, phong ấn.
Nếu không phải vì ngọc truyền tin dày đặc bay đến như tuyết, nếu không phải vì đèn mạng tượng trưng cho sinh mệnh của những sinh linh mạnh mẽ lần lượt tắt lịm bên cạnh nàng thì Tiết Dư cũng không dám tin kẻ làm ra chuyện này lại là Tùng Hành.
Vậy mà lại là Tùng Hành.
Bên ngoài mưa xối gió vần, mây đen vẽ thành những nét mực đậm, trong điện đã thiết lập một kết giới nhỏ, ngăn cách mọi âm thanh bên ngoài. Trong bầu không khí không tiếng động này, Tùng Hành ngước mắt, đối diện với đôi mắt lạnh lùng như gắn kết với màu tuyết, y nắm chặt lòng bàn tay, gọi nàng: “A Dư.”
Chỉ một tiếng, chẳng nói gì lại như thừa nhận tất cả.
Tiết Dư khép mắt lại, nhưng lại bình tĩnh hơn: "Phụ thân ta đâu?" Nàng hỏi.
"Tâm nguyện của Nghiệp chủ là vì đại nghĩa, lấy thân mình làm trận, hoàn toàn cách ly trung tâm thành Nghiệp Đô với bên ngoài." Tùng Hành khẽ thở ra một hơi, nói: "A Dư, xin lỗi. Ta đã không ngăn được ông ấy."
"Vì đại nghĩa." Tiết Dư chậm rãi nhẩm lại hai chữ đó, các đốt ngón tay mảnh mai lơ lửng giữa không trung rồi dần hạ xuống, như đang điều khiển một loại con rối dây, mang theo sự sắc bén nhợt nhạt và đổ vỡ. Nàng nhìn khuôn mặt quen thuộc trước mắt, trên môi từ từ nở một nụ cười diễm lệ quỷ dị: "Tất cả những gì đã làm là vì cái gọi là đại nghĩa vì chúng sinh của ngươi, hay là vì vị trà tiên kia?"
Tùng Hành đứng tại chỗ, không nói là đúng hay không đúng, rất lâu sau mới đáp: "Chuyện này không phải ý muốn của ta, mà là việc bắt buộc phải làm."
Tiết Dư ghét nhất là nghe những lời nói trống rỗng như vậy.
Nàng khẽ chớp mắt, linh lực mạnh mẽ dồn dập lấy nàng làm trung tâm tạo thành những làn sóng khí vô thanh. Tùng Hành như cảm nhận được điều gì, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện mưa đã ngừng từ lúc nào, thay vào đó là những bông tuyết lớn như lông ngỗng rơi xuống. Trong thoáng chốc, khắp trời đất đã chìm trong một màu mênh mang trắng xóa.