Chương 7: Thạch Trái Cây

Giản Nhiên còn chưa kịp phản ứng lại chuyện gì đang xảy ra, Nhậm Thanh Lâm đã buông tay cậu ra.

"Là dì chọn đó," Nhậm Thanh Lâm nói, "Thích không?"

Thẩm mỹ của mẹ Giản luôn không tồi. Bà chọn chiếc nhẫn cho nam này thiên về giản đơn, làm bằng bạch kim, khảm kim cương được cắt thành hình chữ nhật, đeo trên tay Giản Nhiên, có một loại lộng lẫy hài hoà.

Giản Nhiên hồi phục tinh thần, ma xui quỷ khiến liếc tay trái Nhậm Thanh Lâm.

——Cái gì cũng không có.

Giản Nhiên vội vàng đem nhẫn gỡ ra, cất vào trong túi, "Cậu đưa có cái nhẫn cũng không đưa cho đàng hoàng? Có cần làm tới mức như tên ngốc."

"Thế nào mới là đưa đàng hoàng?" Nhậm Thanh Lâm tươi cười không chút để ý, lộ ra một chút ý vị không nói nên lời, "Quỳ một gối xuống, tay dâng bó hoa?"

Giản Nhiên lại muốn giơ ngón giữa với Nhậm Thanh Lâm, nhưng vừa nhớ lại tình hình lúc nãy, cậu đến đầu ngón tay cũng không nhấc lên được. Cậu thậm chí hoài nghi cậu đã có bóng ma, cả đời này cũng không dựng ngón giữa được.

"Bộ này vẫn là giữ lại cho tiểu cô nương không hiểu chuyện đi," Giản Nhiên châm chọc nói, "Ba Giản của cậu không ăn. Còn chuyện gì không? Hết rồi thì đi đây."

Nhậm Thanh Lâm thanh âm lười nhác, "Học trưởng ngủ ngon."

Giản Nhiên không tiếp lời, đi được hai bước, cảm thấy trong ngực nghẹn muốn chết, nhịn rồi lại nhịn, vẫn là nhịn không nổi, mãnh liệt xoay người.

Nhậm Thanh Lâm vẫn đứng ở chỗ cũ, đối diện tầm mắt Giản Nhiên, có vẻ có chút kinh ngạc.

Giản Nhiên hung thần ác sát (*hung ác, tàn nhẫn) nguyền rủa: "Ngày mai khẳng định sẽ không có mưa! Trước khi huấn luyện quân sự đều sẽ không mưa! Tốt nhất nóng chết cậu!"

Nhậm Thanh Lâm: "......"

Nghi thức cầu mưa của đám học đệ tiến hành được một nửa, dì quản lý ký túc xá xách theo thùng nước tới.

"Trận pháp" bị huỷ. Mấy "Pháp sư" khoác cái khăn trải giường bị giáo huấn phê bình, đèn đều tắt hết rồi còn phải khổ cực thu dọnhiện trường.

Khoa Kỹ thuật mạng từ trước tới nay lần đầu tiên lập trận cầu mưa, cuối cùng tuyên cáo thất bại.

Về đến phòng ngủ, Giản Nhiên đem nhẫn ném vào trong ngăn kéo, để cùng với giấy kết hôn của cậu.

Ngày thứ hai, bầu trời quang đãng, mặt trời làm cho đất bị nướng đến nóng cháy, gió thổi tới toàn là khí nóng.

Thẩm Tử Kiêu ở ban công biểu diễn công phu phơi quần áo, bị nóng đến suýt ngất. "Cái trận cầu mưa kia, có tác dụng con khỉ, hôm nay so với hôm qua còn nóng hơn. Đau lòng cho học đệ học muội một giây."

Quý Nguyên Hi nằm trên giường, thanh âm ũ rũ nói: "Cái mệnh này của tui chính là do điều hoà cho đó, thời tiết này, cho dù bạn gái tui chạy mất, tui cũng không muốn ra ngoài đuổi theo."

Kha Ngôn đứng trước bàn sách, tiếp tục phân vân nên đi thư viện tự học hay là ở lại phòng ngủ trưa.

Tay gõ code của Giản Nhiên ngừng một chút, cậu nhìn mặt trời ngoài cửa sổ, không hiểu sao có chút chột dạ.

......Nhiệt độ cao là hiện tượng tự nhiên, khẳng định không liên quan đến chuyện cậu nguyền rủa hôm qua, nếu miệng cậu linh như vậy, còn đọc quyển sách nát này làm gì.

Lúc này, mẹ Giản gửi tin nhắn qua.

Mẫu thượng đại nhân: Nhiên Nhiên, nhẫn nhận được chưa?

Giản Nhiên Nhiên Nhiên: Rồi ạ.

Mẫu thượng đại nhân: Thích hay không? Mẹ cùng Nhậm Thanh Lâm chọn rất lâu đó.【Nhe răng】????

Giản Nhiên Nhiên Nhiên: ?

Giản Nhiên Nhiên Nhiên: Mẹ cùng Nhậm Thanh Lâm chọn?

Mẫu thượng đại nhân: Mẹ chọn mấy kiểu dáng cho thằng bé lựa, thằng bé cuối cùng chọn cái đó. Con có thích không?

Giản Nhiên Nhiên Nhiên: Cũng được đi, không nhìn kỹ. Dù sao con cũng không đeo, mẹ chết tâm đi.

Mẫu thượng đại nhân: Vậy con cũng phải giữ tốt, đừng có làm mất đó, tốt xấu cũng là đồ hơn trăm vạn, lúc kết hôn còn phải dùng.

Giản Nhiên nhíu mày——cái nhẫn nát kia thế mà hơn trăm vạn, tiền cậu tiêu một học kỳ mới 20 vạn!

Một trăm vạn a! Có thể mua được bao nhiêu đôi giày!

Giản Nhiên nhìn ngăn kéo của mình, lâm vào trầm tư.

Giản Nhiên Nhiên Nhiên: Mẹ, nhẫn kết hôn không phải nên là một cặp sao? Vậy nhẫn của Nhậm Thanh Lâm, cũng là mẹ mua?

Một lần nuốt liền trăm vạn của nhà cậu, tên họ Nhậm tâm cũng quá tối rồi, không biết chọn cái rẻ hơn sao!

Mẫu thượng đại nhân: Không phải a, tiền hai cái nhẫn đều là Nhậm Thanh Lâm trả đó.



Giản Nhiên ngốc một hồi.

Giản Nhiên Nhiên Nhiên: Nhậm Thanh Lâm một tên sinh viên đại học, lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?

Mẫu thượng đại nhân: Thanh Lâm vừa thành niên liền thành cổ đông Nhậm gia, mỗi tháng có thể nhận không ít tiềnhoa hồng. Nghe mẹ thằng bé nói, chính thằng bé cũng kiếm được một ít tiền.

Giản Nhiên ganh tị rồi.

Người ta lấy tiền chia hoa hồng, cậu lấy tiền tiêu vặt. Cùng là người nhưng không cùng số mạng.

Giản Nhiên Nhiên Nhiên: Vậy cũng không thể tiền gì cũng để hắn trả được, giống như nhà chúng ta chiếm lợi nhiều.

Mẫu thượng đại nhân: Yên tâm đi, mẹ và ba con đều thương lượng xong rồi, khẳng định không thể chiếm hời của nhà họ được.

Giản Nhiên cắn cắn răng, gõ chữ: Đem tiền mừng tuổi mấy năm nay của con ra dùng, mua cho hắn cái đồng hồ gì đó, xem như đáp lễ.

Mẫu thượng đại nhân: 【Hoảng sợ】???? Con trai con nghiêm túc sao?

Giản Nhiên Nhiên Nhiên: Vâng.

Tốt hơn cậu cùng Nhậm Thanh Lâm nên tính toán rõ ràng, miễn cho lúc ly hôn còn phải tranh cãi kinh tế, phiền phức.

Cùng mẹ nói chuyện xong, Giản Nhiên tiếp tục gõ code, Kha Ngôn bên cạnh cuối cùng cũng đưa ra lưa chọn, đeo lên cặp sách đi thư viện, bóng lưng lúc rời đi vô cùng bi tráng.

Thẩm Tử Kiêu không thể hiểu mà lắc lắc đầu, "Học bá thật đáng sợ."

Quý Nguyên Hi gật đầu phối hợp, "Hôm nay ai cũng không thể khiến tui rời khỏi phòng một bước, no one!"

Sự thất chứng minh, có người có thể.

Trời quả thực quá nóng, lãnh đạo của khoakhông lãnh khốc vô tình như lãnh đạo trường, quyết định tặng một phần mát lạnh cho các tân sinh năm nhất dưới cái nắng chói chang. Khoa tự xuất tiền túi, đặt ở căn tin hơn 300 phần thạch trái cây đường đỏ, bảo giảng viên cố vấn mang qua.

Giản Nhiên hợp lý bị bắt đi.

Trong nhóm khoá trên, Giản Nhiên gửi một tin hoài nghi.

Giản Nhiên: Tại sao lại là em???

Giảng viên cố vấn: Em là người đảm đương giá trị nhan sắc của học viện chúng ta, em đưa cho học muội không chỉ là thạch trái cây, mà còn là một phần ước mơ.

Giản Nhiên: 【????】

Thẩm Tử Kiêu cùng Quý Nguyên Hi ở một bên vui sướиɠ khi người gặp hoạ.

"Nhiên Nhiên, ông còn ngồi đó làm gì, mau đi tặng ước mơ, đừng khiến học muội đợi lâu!"

"Bắc Kinh hoan nghênh ông, có ước mơ ai cũng lợi hại——"

Giản Nhiên nhìn hai tên chó cùng phòng, lạnh lùng cười.

Giản Nhiên: Giảng viên cố vấn, em có thể tìm hai trợ thủ đi cùng không?

Buổi chiều 2 giờ, nhiệt độ bên ngoài: 38.5.

Đoàn người Giản Nhiên, một chiếc xe đẩy nhỏ, dưới ánh nắng chói chang chậm rãi bước đi. Trừ mấy nam sinh làm cu li, còn có vài nữ sinh đến. Theo như cách nói của giảng viên cố vấn, nam sinh phụ trách an ủi học muội, nữ sinh phụ trách săn sóc học đệ.

Đám nữ sinh cố ý đánh phấn, bọn họ cầm ô, mặc cái váy nhỏ thoái mái tươi mới, trang điểm nhàn nhạt, tóc còn mang theo mùi hương.

Thẩm Tử Kiêu thưởng thức một phen, nói với Giản Nhiên: "Đường Đường thật đẹp a."

Giản Nhiên bị mặt trời chiếu đến nỗi không muốn nói chuyện, có lệ mà "Ừm" một tiếng.

Cái nóng trên đỉnh đầu bỗng nhiên giảm đi một ít, Giản Nhiên ngửi thấy mùi hương của loài hoa nào đó, thì thấy Đường Đường mỉm cười đi bên cạnh mình, trên tay còn cầm một cái ô.

Giản Nhiên lập tức nói: "Tôi không sợ nắng, cậu tự che cho mình là được rồi."

Đường Đường ngượng ngùng cười, "Không sao hết, dù sao cũng là che ô, một người hai người cũng như nhau."

Trước mặt các bạn học khác, Giản Nhiên không muốn làm nữ sinh mất mặt, gật gật đầu, "Cảm ơn."

Các bạn học xung quanh trao đổi ánh mắt bát quái, Quý Nguyên Hi còn huýt sáo, Giản Nhiên quay đầu trừng cậu ta một cái, trong mắt toàn là sát khí.

Trên sân vận động, huấn luyện viên nhận được tin tức của khoa, trước tiên giải tán đội ngũ, cho học sinh tự do hoạt động.

Nhậm Thanh Lâm ngồi dưới bóng cây xem di động, trước lúc báo cáo thị trường chứng khoán cuối ngày bán mấy cái cổ phiếu. Mấy nam sinh trong lớp ngồi cùng cậu, oán giận cái thời tiết đáng chết.



Một nam sinh chạm chạm bả vai Nhậm Thanh Lâm, "Này, Thanh Lâm, tối hôm qua thấy ông cùng Giản Nhiên nói chuyện dưới lầu ký túc xá, thì ra hai người thật sự quen biết a?"

Nhậm Thanh Lâm còn chưa trả lời, một nam sinh khác hỏi: "Giản Nhiên? Ai vậy?"

"Giáo thảo của trường chúng ta, cùng khoa với chúng ta. Người lớn lên vô cùng đẹp trai, nghe nói là phú nhị đại, rất nhiều nữ sinh thích anh ấy, nhưng cũng một năm rồi, vẫn không có người có thể tán đổ anh ấy." Nam sinh cười hì hì nói, "Nhưng mà hiện tại có Thanh Lâm ở đây, vị trí giáo thảo của anh ấy phỏng chừng phải nhường rồi."

Lại một nam sinh gia nhập cuộc nói chuyện: "Ừ ừ ừ, cái này tui biết! Tôi ở trên diễn đàn nhìn thấy, khai giảng ngày đầu tiên, Thanh Lâm liền đi cùng vị học trưởng kia——Thanh Lâm, hai người quen thân sao?"

Nhậm Thanh Lâm nhớ lại một chút vẻ mặt hung dữ của học trưởng, bảo bản thân giữ bí mật mối quan hệ, khoé miệng hơi hơi nâng lên, "Không thân."

Chỉ là quan hệ chồng chồng hợp pháp mà thôi.

Xung quanh đột nhiên xôn xao lên, có người hoan hô, bên đội nữ sinh còn có người hét chói tai.

"Xảy ra chuyện gì rồi?"

"Hình như là học trưởng học tỷ đem đồ ăn qua......"

Nghe thấy hai chữ "học trưởng" , Nhậm Thanh Lâm đứng lên, vừa nhìn liền thấy được Giản Nhiên.

Ở dưới cái nắng gắt, Giản Nhiên mặc cái áo lam nhạt đẹp trai đầy sức sống, linh động tự nhiên, làm Nhậm Thanh Lâm liên tưởng đến biển rộng mùa hè.

Cậu đẩy một cái xe đẩy nhỏ, bên cạnh có một nữ sinh đang cầm ô cho cậu, hai người đứng hơi sát, một người không chú ý liền sẽ đυ.ng trúng cánh tay đối phương.

Nữ sinh này Nhậm Thanh Lâm có ấn tượng, là học tỷ lần trước đi mua trà sữa cùng với Giản Nhiên.

Nhậm Thanh Lâm hơi hơi nhướng mi.

Tân sinh năm nhất của khoaKỹ thuật mạng đều ở sân vận động tiến hành huấn luyện. Bởi vì tính chất chuyên nghiệp, nam nữ tỉ lệ cách xa, nam sinh có năm đội, nữ sinh chỉ có một. Giản Nhiên phụ trách chiếu cố học muội đem thạch trái cây phân phát từng phần cho các nữ sinh. Một học muội cũng ở Quảng Châu trò chuyện với Giản Nhiên vài câu, còn muốn xin Wechat của Giản Nhiên.

Học muội rất ít, Giản Nhiên rất nhanh đã hoàn thành nhiệm vụ, cậu lui qua một bên, bắt đầu thu xếp thoả đáng.

Một bên khác, các học tỷ đang săn sóc học đệ nhìn xung quanh nửa ngày, cũng chưa gặp được người muốn gặp.

"Các cậu ai thấy Nhậm Thanh Lâm không?"

"Không nhìn thấy ...... kỳ quái, vừa nãy còn thấy cậu ấy ở đây mà, bây giờ không biết chạy đi đâu rồi."

"Đệt, cậu ấy không ở đây, mình còn trang điểm cái gì, gội đầu làm gì?"

"Chị em nghĩ thoáng chút, chí ít cũng có Giản Nhiên, không tính hoàn toàn lãng phí thời gian."

"Này, Nhậm Thanh Lâm ở bên kia kìa! Mau xem, cậu ấy đứng cùng với Giản Nhiên!"

Bả vai bỗng nhiên bị vỗ một cái, Giản Nhiên ngẩng đầu lên, đối diện tầm mắt của nam sinh.

"Chào buổi chiều, học trưởng." Ngữ khí của Nhậm Thanh Lâm tự nhiên, phảng phất chỉ như chào hỏi học trưởng bình thường.

Giản Nhiên không dám gỡ bỏ cảnh giác, "Làm sao?"

"Học tỷ quên phát thạch trái cây cho tôi rồi, học trưởng có thể phát một phần bổ sung cho tôi không?"

Giản Nhiên không tin, cười nhạo một tiếng, "Cậu chắc đổ rồi đi, bọn họ quên ai cũng sẽ không quên cậu."

Nhậm Thanh Lâm đưa hai tay ra, vẻ mặt vô tội, "Nhưng tôi thật sự chưa nhận được."

Giản Nhiên liếc nhìn mặt Nhậm Thanh Lâm. Nam sinh gương mặt ửng đỏ, trên trán một tầng mồ hôi mỏng, môi cũng có chút khô.

Huấn luyện quân sự dưới thời tiết này, thật sự là tra tấn người.

Giản Nhiên từ trên xe đẩy lấy một phần thạch, giống như phân phát chung mà đưa cho Nhậm Thanh Lâm, "Cầm lấy."

Nhậm Thanh Lâm cười cười, "Cảm ơn học trưởng."

Thạch trái cây vừa từ trong thùng đá lấy ra không lâu, vẫn còn mang khí lạnh, bên trên rắc đậu phộng xay nhỏ, mè cùng với hoa quả viên. Nhậm Thanh Lâm ăn một miếng, liếʍ liếʍ khoé miệng, nhẹ giọng nói: "Thật ngọt."

Giản Nhiên tức giận nói: "Sao mà không ngọt chết cậu đi."

"Được a."

? ? ?

Giản Nhiên: "Cậu "được" cái gì?"

"Tôi đợi học trưởng đến ngọt chết tôi."

18:09_2022-01-23