Chương 4: Học Trưởng

Đại khái là Thẩm Tử Kiêu kêu la quá mức kinh thiên động địa, lực chú ý của không ít người đều bị hấp dẫn qua, bao gồm Nhậm Thanh Lâm.

Giản Nhiên thoáng một cái, trốn sau Quý Nguyên Hi, "Yểm hộ tui! Nhanh!"

Quý Nguyên Hi bối rối, "Nhiên Nhiên ông trốn cái gì?"

Thừa lời, cậu có thể không trốn sao?"

Miệng Nhậm Thanh Lâm tiện như vậy, lỡ như bản thân bị hắn nhìn thấy, trước mặt biết bao nhiêu người, hắn mỗi lần mở miệng là một câu "Lão công" "Ca ca", vậy mặt Giản Nhiên cậu biết đặt ở đâu? Cậu về sau làm sao còn có thể ở trên giang hồ?!

Giản Nhiên một phen đỡ lấy Thẩm Tử Kiêu đang nhảy một chân, "Lão Quý, Kiêu cẩu hình như bị nội thương rồi, tiếp tục như vậy không được, tui trước tiên dìu cậu ấy về nghỉ ngơi."

Thẩm Tử Kiêu : "Ayy, tui còn chưa nhìn học đệ mà——"

"Nhìn tui là được rồi, nhìn học đệ làm gì." Giản Nhiên vội vội vàng vàng, đẩy đám đông ra đem Thẩm Tử Kiêu kéo ra ngoài.

Nhậm Thanh Lâm hơi hơi ghé mắt, nhìn bóng dáng chạy trốn của Giản Nhiên, nhẹ nhàng cười cười.

Giản Nhiên mạnh mẽ đem Thẩm Tử Kiêu kéo về phòng ngủ.

Giản Nhiên thân hình thiên về gầy, bị cậu dẫm một cái cũng chỉ đau như vậy trong chốc lát, đợi cơn đau kia qua đi liền không có chuyện gì.

Vì để lấy được sự đồng cảm của Giản Nhiên, Thẩm Tử Kiêu vẫn mặt dày tiếp tục gào: "Giản Nhiên, ông lần này làm tui bị thương không nhẹ a. Kia cái gì, cơm sáng tuần này liền nhờ ngài rồi."

Giản Nhiên tâm loạn như ma, thuận miệng đáp ứng: "Có thể."

Không phải......Bắc Kinh nhiều đại học như vậy, Nhậm Thanh Lâm như thế nào lại cứ phải thành học đệ của cậu a, cùng trong một khoa, phòng ngủ còn ở đối diện cậu.

Giản Nhiên rất muốn hỏi xem quyển《Xác suất luận》trong tay, 3 năm tiếp theo, xác suất cậu một lần cũng không gặp Nhậm Thanh Lâm là bao nhiêu.

Thẩm Tử Kiêu đang dùng điện thoại đột nhiên "Đệt" một tiếng, "Nhóm người này động tác cũng quá nhanh rồi, này là đem thông tin của người ta thăm dò hết rồi."

Giản Nhiên có loại dự cảm xấu, "Thông tin gì?"

Thảm Tử Kiêu thanh thanh giọng nói, có cảm tình mà đọc diễn cảm lên, "Nhậm Thanh Lâm, nam, 18 tuổi, cung Bò Cạp, Kỹ thuật mạng lớp 5 năm nhất, phòng ngủ: Tòa nhà H phòng 508......"

Giản Nhiên cứng ngắc quay đầu, hướng ban công nhìn qua.

"Hei, H phòng 508, không phải đối diện chúng ta sao!"

Trường học bọn bọ ở trung tâm thành phố, khoảng cách giữa mỗi dãy ký túc xá vô cùng có hạn, Giản Nhiên đứng trên ban công đều có thể thấy rõ màu sắc hoa văn của qυầи ɭóŧ đang treo đối diện.

——Đệt.

Cậu vì cái gì muốn đi xem màu sắc hoa văn qυầи ɭóŧ của người khác.

Một bên khác, Thẩm Tử Kiêu chỉ số thông minh đột xuất cuối cùng ý thức được có chỗ không đúng.

"Nhậm Thanh Lâm......Nhậm Thanh Lâm," Thẩm Tử Kiêu nhíu mày, "Tên này có chút quen tai a."

Giản Nhiên: "......"

Thẩm Tử Kiêu đột nhiên kích động, lung tung chỉ chỉ vào di động, lại chỉ chỉ Giản Nhiên, "Giản Nhiên, hắn không phải là đối tượng của cậu sao!"

Giản Nhiên dùng đầu đập bang bang vào bàn sách, gian nan nói: "Ông vì sao cứ muốn nói ra......"

Đầu óc Thẩm Tử Kiêu quay cuồng, "Đối tượng của ông cư nhiên ở trường chúng ta, cậu ấy vì ông mới thi vào sao?"

Giản Nhiên: "Tôi mẹ nó chỉ gặp hắn một lần!"

Không sai, chính là vào cái ngày kết hôn kia.

"Vậy ông cảm thấy cậu ấy biết ông là học trưởng không?"

Giản Nhiên chán nản: "Tôi cũng không biết——Tui là nói tui không biết hắn biết hay không."

Thẩm Tử Kiêu vui sướиɠ khi người gặp họa: "Giáo thảo mới tới vậy mà là đàn ông đã có vợ, mấy tiểu cô nương đó mà biết tâm còn không vỡ thành mã QR luôn."



"Nhưng nói không chừng mẹ tui biết. Đệt, bà thế mà không nói cho tui!"

Thẩm Tử Kiêu càng nghĩ càng vui, "A ha ha ha ha, giáo thảo mới cùng giáo thảo cũ có vài chuyện không thể cho người biết, tin này mà tuôn ra khẳng định nằm trong top 10 của năm nay."

Giản Nhiên như có suy tư, "Cho nên khó tránh, ông nghĩ tui có cần tìm hắn nói chuyện, kí một cái hiệp nghị bảo mật gì đó."

"Đúng rồi, Giản Nhiên, ông xem như là người thứ hai thoát kiếp độc thân của phòng chúng ta, chiếu theo quy tắc, ông nên mang theo đối tượng của ông mời ba người bọn tui ăn cơm. Haidilao (một loại lẩu) được không? Gần trường học mới mở một tiệm.

Giản Nhiên tự mình an ủi: "Thật ra tình huống cũng không xấu như vậy. Nhậm Thanh Lâm không có lí do gì đem chuyện này tuyên cáo tứ phương, cuộc sống đại học tốt đẹp của hắn vừa mới bắt đầu, mang cái danh đàn ông đã có gia đình hắn làm sao còn có thể vui vẻ tán gái, Kiêu cẩu ông nói đúng hay không?"

Thẩm Tử Kiêu: "Hoặc là đi ăn buffet thịt nướng? Lâu rồi không ăn, thật là nhớ quá."

......

Nội dung hai người nói chuyện hoàn toàn không cùng kênh, ngoài ý muốn lại hài hòa.

Di động rung rung, là tin nhắn trong nhóm ký túc.

Tên nhóm: 【Nhóm vô độ】

Quý Nguyên Hi: Kiêu cẩu, chân chó của ông thế nào rồi? 【Một nụ cười khıêυ khí©h.jpg】

Thẩm Tử Kiêu: Cái khác không nói, cho ông một cú đá xoáy cũng không vấn đề.

Kha Ngôn: Chân của Thẩm Tử Kiêu làm sao vậy?

Quý Nguyên Hi: Bị Nhiên Nhiên dẫm một cái, xem ra không vấn đề gì.

Kha Ngôn: Ồ ồ.

Quý Nguyên Hi: Nhiên Nhiên có đó không? 【Thăm dò】

Giản Nhiên: Nói, baba nghe đây.

Quý Nguyên Hi: Vợ tui vừa mới nói rồi, nếu một lần nữa bầu giáo thảo, nữ sinh lớp mình đều sẽ bầu cho ông!

Thẩm Tử Kiêu: Đây là chuyện tốt a.

Quý Nguyên Hi: Vì vậy Nhiên Nhiên, giữ vững, chúng ta có thể thắng!

Giản Nhiên: 【Ông chắc không phải kẻ ngốc đi.jpg】

Thẩm Tử Kiêu cởi giày ra lên giường, "Giản Nhiên, buổi trưa ông nhớ đem cơm cho tui."

Giản Nhiên phóng ánh mắt hình viên đạn qua.

Thẩm Tử Kiêu đúng tính hợp lí, "Đây không phải là do chân tui không tiện sao."

Thẩm Tử Kiêu cái đức hạnh không bệnh mà rên này làm Giản Nhiên nhớ đến Nhậm Thanh Lâm. Khi trước Nhậm Thanh Lâm cũng là dùng chiêu này đem cậu lừa đến Bắc Kinh nhận giấy kết hôn.

Giản Nhiên đem điện thoại bỏ vào trong túi, đứng lên, "Không đem, cút."

Giản Nhiên đi đến nhà ăn gần phòng ngủ nhất.

Còn chưa đi vào, cậu đã thấy thanh âm không đúng, quá ồn rồi. Đi vào vừa nhìn, nháy mắt bị một mảng xanh lục xanh mù con mắt.

Giản Nhiên cúi đầu nhìn thoáng qua chính mình không mặc đồng phục huấn luyện.

Cậu không xứng. Cậu không xứng xuất hiện tại nhà ăn vào lúc này, giành cơm ăn với học đệ học muội vừa huấn luyện quân sự xong.

Giản Nhiên đang suy nghĩ có nên ra ngoài ăn hay không, liền bị một nữ sinh tên Đường Đường cùng lớp gọi lại.

"Giản Nhiên, cậu cũng đến ăn cơm a."

"Đúng vậy," Giản Nhiên cười cười , "Không nghĩ tới người nhiều như vậy."

"Tân sinh lúc huấn luyện quân sự là như vậy đó." Đường Đường hơi hơi đỏ mặt, "Cái kia, có muốn cùng nhau ra ngoài ăn không?"

Giản Nhiên nghĩ nghĩ, nói: "Cũng được a. Nhưng bạn cùng phòng đang đợi tôi đem cơm, vì vậy chỉ có thể đóng gói mang về."



"A, không sao. " Đường Đường bởi vì thẹn thùng mà cúi đầu xuống, có thể đi cùng Giản Nhiên một đoạn đường đã rất tốt rồi.

Hai người cùng nhau đi ra ngoài trường. Thời gian cơm trưa, trong khuôn viên trường rất náo nhiệt, dọc đường đi đυ.ng phải không ít người quen. Những đám "hồ bằng cẩu hữu" nhìn thấy một em gái xinh đẹp đi cạnh Giản Nhiên, bác quái trong mắt đều đủ bày trận rồi, đến chào hỏi cũng âm dương quái khí.

Đường Đường rõ ràng căng thẳng hơn, nói chuyện cũng gập gập ghềnh ghềnh. Giản Nhiên cùng cô vẫn duy trì khoảng cách an toàn, nói chuyện về bài chuyên ngành trên lớp, cô mới dần dần thả lỏng.

"Cậu muốn ăn cái gì?" Giản Nhiên hỏi.

"A, mình gì cũng được , xem cậu."

Giản Nhiên tùy tiện chỉ quán lẩu cay tê* tương đối nhỏ, "Nơi này?"

* Lẩu cay tê(麻辣香锅) : ở Trung Quốc còn có thêm một vị nữa trong ẩm thực đó là vị tê (麻), vị giác bị tê không còn cảm nhận được hương vị của các món khác.

Đường Đường liên tục gật đầu, "Cũng được."

Giản Nhiên nhìn lướt qua menu, "Hai phần lẩu cay tê một người, một phần thêm cay thêm tê, một phần không cay không tê." Cậu quay sang Đường Đường , "Cậu thì sao?"

Đường Đường chọn món xong, Giản Nhiên thanh toán, lại sang bên cạnh mua 3 ly trà sữa, đem một ly đưa cho Đường Đường.

"Cảm ơn cậu nha Giản Nhiên," Đường Đường ngọt ngào cười, "Lần sau đổi lại mình mời cậu."

Giản Nhiên "Không cần" còn chưa nói ra, một thanh âm thiếu niên trong trẻo vang lên phía sau cậu: "Xin hỏi——"

Thanh âm này làm Giản Nhiên hoảng loạn một chút, cậu lui về sau một bước, đυ.ng vào một bộ ngực.

Đường Đường mở to hai mắt, "Ay, cậu không phải là......"

Giản Nhiên cứng đờ quay đầu lại.

Mẹ nó, quả nhiên là đối tượng liên hôn của cậu.

Nhậm Thanh Lâm mặc đồng phục huấn luyện, vải bố giá rẻ quê mùa bị hắn mặc thành cảm giác thời trang cao cấp. Đại khái là ra mồ hôi, tóc mái trên trán có chút ướt, rơi trên hàng mi mảnh dài; ở dưới ánh nắng buổi trưa, trên mặt không có chút khuyết điểm, làn da so với nữ sinh còn tinh tế, lại không có nửa điểm nữ tính.

"Xin hỏi học tỷ, vị trà sữa nào của quán này uống ngon hơn vậy?" Nhậm Thanh Lâm lễ phép hỏi Đường Đường, "Tôi lần đầu đến."

Đường Đường nhìn mặt hắn, sửng sốt vài giây mới nói: "Cậu thích ngọt sao?"

"Thích."

"Vậy cậu có thể thử thử "Phong lan tươi tốt" , trên mặt có một lớp sữa, ăn khá ngon."

Nhậm Thanh Lâm cong môi cười, "Cảm ơn học tỷ."

Giản Nhiên âm thầm lui sang một bên, cúi đầu chơi điện thoại, làm bộ chính mình không tồn tại.

Học đệ mặc dù đẹp trai, nhưng Đường Đường trong lòng đã có người, trước mặt hắn cũng không khẩn trương như khi trước mặt Giản Nhiên.

"Học đệ, tôi ở trên diễn đàn trường có thấy qua ảnh của cậu, cậu cũng học Kỹ thuật mạng sao?

"Học tỷ cũng vậy?"

Đường Đường cười tủm tỉm nói: "Đúng vậy, bọn tôi hơn cậu một năm."

Nhậm Thanh Lâm nhướng mày, "Bọn tôi?"

"Đúng vậy." Đường Đường nhìn quanh bốn phía, "Ay, Giản Nhiên đâu? Vừa nãy còn ở đây a."

"Đây này." Giản Nhiên hai tay bỏ trong túi, hơi hơi ngẩng đầu đối diện Nhậm Thanh Lâm, ánh mắt tràn đầy sát khí, từa hồ đang nói cho Nhậm Thanh Lâm: Cậu mà dám gọi bậy, tôi liền ở góa.

Nhậm Thanh Lâm nở nụ cười, "Xin chào a——"

Giản Nhiên nắm chặt thành quyền, làm tốt chuẩn bị dùng nắm tay chặn miệng hắn.

Đôi mắt Nhậm Thanh Lâm dưới ánh nắng mặt trời phá lệ đẹp lộng lẫy mê người, "Học trưởng."

22:53_2022-01-14