Chương 34: Nhậm Thanh Lâm thích cậu?

Mỗi chữ trong ghi chép cuộc trò chuyện cậu đều biết, nhưng ghép lại với nhau, lại làm cậu mơ hồ.

"Giả làm trai thẳng", "lấy danh nghĩa bạn bè", "cách nghĩ ghê tởm", "duy trì khoảng cách"…

Hello? Xin hỏi mấy người đang nói tiếng Trung sao?

Giản Nhiên hiện tại cũng không đoái hoài tới riêng tư hay không riêng tư nữa, cậu lướt màn hình về trước, nhìn thấy Lâm Tư Sâm nói một câu: Cậu thích Giản Nhiên.

Giản Nhiên ngấng phắt đầu lên.

Ở cuối câu là dấu chấm, không phải chấm hỏi.

"Cậu" là chỉ Nhậm Thanh Lâm, Giản Nhiên chính là cậu.

Cho nên, Nhậm Thanh Lâm, thích cậu?

Đùa cái gì kinh vậy chứ, Nhậm Thanh Lâm là trai thẳng, trước lúc kết hôn cậu đã xác nhận điểm này rồi.

Hơn nữa, Nhậm Thanh Lâm rõ ràng là thẳng…… chứ?

Giản Nhiên nhíu mày.

Cậu rất ít khi tiếp xúc với những người trong giới gay, từng tiếp xúc với nhóm đó chỉ vẻn vẹn đến từ những đối tượng tỏ tình trong quá khứ của cậu. Nam sinh tỏ tình với cậu mặc dù không tới mức ẻo lả, nhưng đều thuộc loại trắng trắng mềm mềm, thanh tú gầy yếu, nhìn vào thuộc loại mềm mại như nữ sinh. Nhậm Thanh Lâm và bọn họ hoàn toàn là hai kiểu người, sao có thể là gay được?!

Chân mày Giản Nhiên vừa thả lỏng, lại một giọng nói vang lên trong đầu cậu: Nhưng Nhậm Thanh Lâm bình thường không phải thích mấy cái trêu chọc bậy bạ sao?

Vậy thì thế nào! Lý Nguyên Hi còn thỉnh thoảng sờ mặt cậu, nói yêu cậu một vạn năm, người ta và bạn gái đã cặp kè hai năm rồi!

一一 Đợi đã, cậu ở đây rối rắm làm cái gì chứ, trực tiếp xem Nhậm Thanh Lâm trả lời thế nào không phải là biết rồi.

Giản Nhiên hít sâu một hơi, cúi đầu xuống. "Cậu thích Giản Nhiên" câu nói này ở cuối màn hình, chỉ cần kéo nhẹ lên trên, thì có thể nhìn thấy câu trả lời của Nhậm Thanh Lâm.

Giờ phút này, nhịp tim Giản Nhiên một trăm tám, còn hồi hộp hơn nhiều so với gian lận kiểm tra lúc nhỏ.

Nếu như Nhậm Thanh Lâm bác bỏ lời của Lâm Tư Sâm, vậy thì tốt, lúc trước cậu ở cùng Nhậm Thanh Lâm thế nào, về sau cứ đối xử như vậy.

Nếu như Nhậm Thanh Lâm nói "Phải", cậu liền…… liền……

Giản Nhiên cũng không biết mình sẽ như thế nào, có lẽ sẽ lên diễn đàn đăng một bài: Xin giúp cấp bách! Đối tượng liên hôn của tôi thế mà lại yêu thầm tôi, tôi nên làm sao đây!!!

Nhận ra được mình chậm chạp không có hành động, Giản Nhiên "đm" một tiếng trong lòng.

Cậu có còn là đàn ông không, xem trộm Wechat còn lề mà lề mề, cậu còn mất mặt thay cho mình.

Giản Nhiên dừng thao tác, nhanh chóng kéo màn hình xuống, nhìn thấy câu Nhậm Thanh Lâm nhắn lại.

【.R: ?】

???

Không phải…có phải tốt xấu gì cậu cũng nên nói một tiếng, gửi một dấu chấm hỏi là ý gì?

Chơi tôi sao?

Giản Nhiên xem lịch sử nhắn tin của Nhậm Thanh Lâm và Lâm Tư Sâm từ đầu tới cuối một lượt, phát hiện điểm mấu chốt.

Bọn họ chỉ vẻn vẹn có hai lần nhắn tin, vẫn luôn đều là Lâm Tư Sâm nói, Nhậm Thanh Lâm căn bản không nói chuyện bao nhiêu, cũng chưa từng tự mình thừa nhận chuyện gì.

Giản Nhiên thở phào nhẹ nhõm, đồng thời lại mơ hồ cảm thấy không quá đúng.

Nhậm Thanh Lâm, tại sao lại không dứt khoát bác bỏ chứ?

"Anh trai," Nhậm Thanh Lâm đẩy cửa đi vào, trong tay còn cầm hai lon coca, "Bữa tốt sắp mang lên rồi."

Giản Nhiên tim đập như trống, vội vàng đổi giao diện game trở lại, sững sờ nhìn người tới, "Ồ…"

Chú ý tới sắc mặt không bình thường của Giản Nhiên, Nhậm Thanh Lâm hỏi: "Anh trai?"

"…"

Giản Nhiên tâm phiền ý loạn, trên mặt bỗng nhiên lạnh lẽo, cậu thoáng cái tỉnh táo lại.

Nhậm Thanh Lâm lấy lại coca trên má Giản Nhiên, "Đang nghĩ gì đó."

Giản nhiên bừng tỉnh lại, nhìn mặt Nhậm Thanh Lâm, lại nhanh chóng chuyển dời tầm mắt, "Mẹ cậu vừa mới gọi cho cậu."

"Anh nghe giúp tôi?"

"Ừ, bà ấy cũng chẳng nói việc gì, có điều cậu tốt nhất nên gọi lại hỏi thử."

Nhậm Thanh Lâm đặt coca lên bàn, nhận lại điện thoại từ trong tay Giản Nhiên, ra ban công gọi lại cho mẹ Nhậm.

Giản Nhiên thỉnh thoảng nghe được mấy câu, Nhậm Thanh Lâm và mẹ y đang thảo luận chuyện chứng khoáng bên Mỹ.

Nhân lúc này, Giản Nhiên quyết định phương pháp.

Hắn trước giờ không phải là người dây dưa dài dòng, lưỡng lưỡng lự lự, muốn biết chuyện gì trực tiếp hỏi là được, Nhậm Thanh Lâm còn có thể ăn cậu sao.

Nhậm Thanh Lâm gọi điện xong trở lại, Giản nhiên buột miệng nói: "Tôi mới nãy xem Wechat của cậu."

Nhậm Thanh Lâm hơi nhướng mày, "Hửm?"

"Không cẩn thận ấn trúng." Giản Nhiên giải thích, "Xin lỗi."

Nhậm Thanh Lâm dường như không có tức giận, "Vậy anh trai nhìn thấy cái gì rồi."

"Nhìn thấy…" Giản Nhiên làm thanh cổ họng, "Nhật ký trò chuyện của cậu và Lâm Tư Sâm."

Sau một khoảng im lặng ngắn ngủi, Nhậm Thanh Lâm cười, "Như thế à… Vậy thì hơi đau đầu đấy, anh trai sao lại một mực muốn xem lịch sử nhắn của tôi và anh ta."

Cậu tưởng rằng tôi muốn sao, đã nói không cẩn thận rồi."

Cậu bây giờ muốn bỏ tiền mua một cái đầu chưa từng đọc tin nhắn.

Nhậm Thanh Lâm nhìn cậu, "Vậy anh trai sau khi xem xong, nghĩ như thế nào?"

"Tôi nghĩ như thế nào? Tới tình huống tôi còn chưa làm rõ."

"Tình huống rất rõ mà," Nhậm Thanh Lâm giương giương cằm, "Lâm Tư Sâm thích anh trai."

GIản Nhiên sửng sốt.

Nhậm Thanh Lâm cười như không cười, "Anh trai chắc không phải chưa nhìn ra chứ."

Giản Nhiên nhớ lại lời Lâm Tư Sâm từng nói.

Đm.

Lực chú ý của cậu đặt hết lên người Nhậm Thanh Lâm, hoàn toàn bỏ qua Lâm Tư Sâm, nghĩ như vậy, Lâm Tư Sâm quả thực đối với cậu... Hơn nữa không giống Nhậm Thanh Lâm, cái này mẹ nó đều là thật đó! Lâm Tư Sâm chẳng những thích cậu, còn luôn giả làm trai thẳng kết bạn với cậu, bọn họ Tết Nguyên Đán năm ngoái cùng nhau ngủ ở khách sạn.

Giản Nhiên phát điên rồi, "Không phải chứ! Anh ấy anh ấy 一一 Anh ấy nhìn qua không hề gay chút nào mà!"

Loại như Lâm Tư Sâm, sơ bắp phát triển, một nam sinh mặt đầy chính trực, sẽ là gay?

Cậu chắc không phải đang đùa tôi.

Nhậm Thanh Lâm nói: "Anh trai không chấp nhận được?"

"Nói thừa," Giản Nhiên kích động nói, hoàn toàn không biết mình đã bị dẫn dắt, "Nếu là cậu, cậu có thể không kích động?"

"Cho nên," Nhậm Thanh Lâm chậm rãi nói, "Anh trai không thể tiếp thu, cảm thấy ghê tởm?"

"Ghê tởm ngược lại không đến nỗi, nhưng nếu như tôi biết anh ấy... chắc chắn sẽ giữ khoảng cách với anh ấy."

Chút ý cười trên mặt Nhậm Thanh Lâm thu lại hết.

Y vô cùng muốn hỏi Giản Nhiên, nếu là tôi thì sao?

Nếu y làm ra chuyện giống với Lâm Tư Sâm, anh sẽ như thế nào? Cũng giữ khoảng cách với y sao?

Nhưng nhìn thấy gương mặt rõ ràng chịu sự kinh sợ kia của Giản Nhiên, y cái gì cũng không hỏi ra miệng được.

Nhậm Thanh Lâm cười nhẹ một tiếng, "Bỏ đi."

Giản Nhiên hỏi: "Cái gì bỏ đi? Đúng rồi, cậu nếu đã biết sớm, tại sao không nói cho tôi?"

Nhậm Thanh Lâm bình tĩnh nói: "Come out không phải là chuyện nhỏ, nếu anh ấy không tính come out với anh, tôi cũng không có quyền nói gì với cho anh."

"Cái này cũng đúng." Giản Nhiên yên lăng một lúc, lại bắt đầu buồn bực, "Thật sự không biết sau này nên đối xử với anh ấy ra sao."

Nhìn nhật ký trò chuyện, Lâm Tư Sâm chắc đã từ bỏ rồi, hiện tại lại có đối tượng kết đôi mới, chút tâm tư đối với cậu đoán chừng cũng hết rồi.

"Nên như nào thì cứ như vậy," Nhậm Thanh Lâm nói, "Anh trai cứ giả vờ không biết chuyện này."

"Hình như cũng chỉ có thể như vậy." Giản Nhiên dừng một lát, ngồi thẳng người lên, nhìn Nhậm Thanh Lâm, "Cậu..."

"Hửm?"

"Cậu là trai thẳng sao?"

Nhậm Thanh Lâm cúi mắt xuống nhìn vào Giản Nhiên, vẻ mặt muốn cười mà không cười, "Nói tới, tôi hình như trước giờ chưa từng nói qua tính hướng của mình, anh trai vì sao vẫn luôn cho rằng tôi là trai thẳng thế?"

"Cậu không phải nói cậu có học tỷ mình thích sao? Hơn nữa tôi cũng từng hỏi."

"Hả? Hỏi ai."

Giản Nhiên: "Mẹ tôi. Mẹ tôi lại đi hỏi ba cậu, ba cậu nói cậu là dị tính luyến trăm phần trăm, vỗ ngực bảo đảm chúng ta chỉ kết hôn giả, sẽ không dính dáng đến tình cảm lung ta lung tung gì."

Nhậm Thanh Lâm: "...Ha ha. Vậy anh cứ nghe ông ấy đi."

??

Tình huống gì đây? Nhậm Thanh Lâm đây là thừa nhận mình là trai thẳng sao?

Chuông cửa vang lên, bên ngoài truyền tới một giọng nam xa lạ: "Xin chào, bữa tối tới rồi."

Nhậm Thanh Lâm đứng dậy mở cửa, để nhân viên phục vụ đẩy thức ăn vào bên trong.

Giản Nhiên nhìn thử, "Sao còn có hoa hồng nữa thế?"

Nhân viên phục vụ cười giải thích: "Đây là quà tặng trong phần ăn đó. Xin hỏi hai vị bây giờ dùng bữa sao?"

Nhậm Thanh Lâm: "Ừ."

"Dùng trên ban công thấy được không?" Nhân viên phục vụ đề nghị, "Ban công của chúng tôi đều che chắn, mưa không bay vào được, vị trí phong của các cậu rất tốt, xung quanh đều là thực vật, vừa thưởng thức phong cảnh vừa dùng bữa tối, bầu không khí tốt đẹp."

Giản Nhiên như có như không nói: "Được thôi."

Nhân viên phục vụ bày thức ăn xong, cắm hoa hồng vào trong bình, đặt ở giữa bàn ăn, bắt đầu lên món. "Xin mời dùng, có cái gì cần thì liên lạc chúng tôi bất cứ lúc nào."

Bữa tối là món tây, dụng cụ ăn uống nhà nghỉ cung cấp cũng vô cùng sạch sẽ, cộng thêm tiếng mưa rơi tí tách tí tách ngoài cửa sổ cùng phong cảnh rừng mưa nhiệt đới, bầu không khí quả thực rất tốt. Chỉ đáng tiếc, tâm tư của Giản Nhiên và Nhậm Thanh Lâm đều không đặt vào cơm tối.

Nhậm Thanh Lâm nhấp một ngụm rượu vang, hơi nheo mắt, nhìn nam sinh ngồi đối diện y.

Giản Nhiên không yên lòng cắt bít tết, trên tay trái đeo nhẫn kết hôn của bọn họ.

Bởi vì cần chụp ảnh cưới, hai người vẫn luôn đeo nhẫn. Giản Nhiên có thể là ngại phiền phức, hoặc có lẽ là quen với sự tồn tại của nó, dù là lúc không có chụp ảnh, cậu vẫn đeo nó.

"Hoa hồng."

Giản Nhiên: "Hửm?"

Ánh mắt Nhậm Thanh Lâm rơi trên cánh hoa hồng kiều diễm ướŧ áŧ, "Tại sao là mười ba bông?"

*Chap trước mình nhầm nha, là 13 chứ không phải 30 bông.

Giản- siêu cấp vũ trụ- trai thẳng: "Mua mười tặng ba?"

Nhậm Thanh Lâm: "..."

"Có lẽ chỉ là bó mười ba bông lại với nhau đẹp hơn chút."

Nhâm Thanh Lâm một tay chống gò má, ánh mắt lười biếng, "Anh trai đi đồn công an lúc nào vậy."

"Đồn công an? Tôi tới đó làm gì."

"Đổi tên," Nhậm Thanh Lâm nói, "Đổi thành "Giản trực"." (trực ở đây nghĩa là thẳng)

Giản Nhiên lạnh lùng cười, "Đợi cậu đổi tên thành "Nhậm Thiên Đường" trước."

Lúc này, điện thoại bỏ trong túi rung rung, Nhậm Thanh Lâm nhìn lướt qua, là tin nhắn của ba Nhậm.

Ba: Con trai!

.R: ?

Ba: Có một trang web thực hiện cuộc bình chọn một trăm doanh nhân sau 70, ba con được chọn rồi, con mau chóng giúp ta đi bỏ phiếu 【Nhe răng】

Ba:【Chia sẻ một liên kết】

.R:【Mỉm cười】

Nhậm Thanh Lâm ấn mở liên kết, thuận tay bỏ một phiếu cho người đứng sau ba mình

Ba: Bầu chưa?

.R: Rồi.

Ba: Xong, con ở cùng với tiểu Nhiên à, nhớ bảo thằng bé bầu cho ba một phiếu.

.R: Con không đấy.

Ba: 【Hỏi chấm】【Hỏi chấm】【Hỏi chấm】

Buổi tối, Giản Nhiên và Nhậm Thanh Lâm chia nhau ngủ hai bên giường, ai dùng điện thoại người nấy.

Sau một ván pubg kết thúc, Giản Nhiên cực kỳ buồn ngủ, nói: "Tôi ngủ trước đây."

Nhậm Thanh Lâm điều chỉnh độ ấm của điều hoà cao lên chút, "Ừ, anh trai ngủ đi, ngủ ngon."

Lúc Giản Nhiên chui vào chăn, chân không cẩn thận đυ.ng trúng cẳng chân của Nhậm Thanh Lâm, cứ như bị hoả thiêu vậy, cậu vội vã rụt chân trở lại.

"Sao vậy?" Nhậm Thanh Lâm.

"Không có gì," Giản Nhiên xoay người lại, đưa lưng về phía Nhậm Thanh Lâm, "Ngủ ngon."

Giản Nhiên không hiểu.

Nếu đã làm rõ Nhậm Thanh Lâm đều là trai thẳng giống như cậu, cậu sao lại đối với tiếp xúc thân thể giữa hai người có phản ứng lớn như vậy?

Đây đã không phải là lần đầu tiên, lúc ở trường, cậu dìu người ta đều sẽ nóng mặt, huyết áp tăng cao, tim đập nhanh. Còn bây giờ, bọn họ cùng ngủ trên một giường, đắp cùng một cái chăn.

Nghĩ tới đây, cái nóng lại bốc lên, GIản Nhiên sờ sờ xem nhịp tim mình, không ngoài dự đoán là có hơi nhanh.

Cậu hơi mông lung.

Ngày hôm sau, đám người trải qua một ngày trong rừng cây. Phong cảnh rất đẹp, giống như tiên nhân chốn trần gian, chỉ là muỗi quá nhiều, Giản Nhiên lại có thể chất thu hút muỗi, trong mười phú ngắn ngủi bị chích mấy cái giác lớn, Nhậm Thanh Lâm giúp cậu xịt thuốc đuổi muỗi cũng không có tác dụng, cộng với việc tối hôm qua ngủ không ngon, cậu vẫn luôn xụ mặt.

Chụp ảnh tới buổi chiều mới kết thúc, một hàng người lái xe trở lại Quảng Châu, lúc Giản Nhiên về đến nhà đã là tối muộn rồi.

Ba Giản vui tươi hớn hở dùng tay làm dấu "OK", "Xong rồi."

Giản Nhiên và Nhậm Thanh Lâm đều cười.

"Vậy thì tốt," Giản Nhiên nói, "Con cũng không cần theo họ mẹ, đổi thành "La Nhiên" rồi."

Ba Giản mẹ Giản hoà hợp như lúc đầu, bầu không khí trong nhà từ phim chiến trường biến thành phim tình yêu, kéo theo mỗi ngày của Giản Nhiên và Nhậm Thanh Lâm đều trôi qua rất tốt. Mẹ Giản làm đa dạng các món ăn cho bọn họ, môiz bữa đều ép Nhậm Thanh Lâm ăn thêm ba chén, ba Giản cũng cho mình một kỳ nghỉ, đưa bọn họ tới Trung tâm thể dục xem thi đấu bóng đá.

Ngày cuối, ba Giản tự mình lái xe, mẹ Giản ngồi trên ghế phụ, vợ chồng hai người cùng tiễn bọn họ đến sân bay.

Máy bay vừa hạ cánh, Giản Nhiên đổi sang đồ thu đông, gửi tin nhắn vào trong 【Nhóm vô độ】

Giản Nhiên: Các con ơi, ba về rồi đây! Buổi tối hẹn ăn cơm không?【Dám nói không ông đây một đấm đánh chết các ngươi.jpg 】

Kha Ngôn: Anh Giản, ông vẫn nên về ký túc xá một chuyến trước đi, trạng thái của Thẩm Tử Kiêu hơi không tốt.

Giản Nhiên: ?

Giản Nhiên: Cậu ta làm gì thế.

Quý Nguyên Hi gửi một video ngắn, chỉ thấy Thẩm Tử Kiêu nằm trên giường, dùng chăn che kín đầu, Quý Nguyên Hi ở bên cạnh hét mấy tiếng với cậu ta, thậm chí nói câu "Lâm Chí Linh tới rồi", cậu ta không hề có phản ứng.

Giản Nhiên: ...

Lão Quý: Hỏi cậu ta xảy ra chuyện gì cậu ta cũng không nói, sẽ không phải là bị tiên nhân khiêu rồi chứ?【Biển xanh một tiếng cười.jpg】

* tiên nhân khiêu: nữ lừa gạt tình cảm của nam

Giản Nhiên: Tui nhớ nữ thần của cậu ta là khoa luật trường chúng ta, chắc không đến nỗi chứ.

Kha Ngôn: Cái kia, tiên nhân khiêu là gì vậy?

Lão Quý: Nhưng bộ dạng này của cậu ta, nào giống dáng vẻ mới giải quyết xong nhân sinh đại sự.

Giản Nhiên: Cậu ta như thế bao lâu rồi?

Kha Ngôn: Cậu ta sáng sớm hôm nay trở về, sau khi về thì vẫn luôn nằm trên giường, trừ uống nước đi WC ra thì chưa xuống giường, cơm cũng không ăn.

Giản Nhiên: Được, tui bây giờ về liền.

Mỗi một tên, đều không làm cậu bớt lo.

Về tới trường học, Giản Nhiên đặc biệt vòng tới cửa sau mua về một phần cánh gà nhồi cơm Thẩm Tử Kiêu thích ăn nhất, tách ra với Nhậm Thanh Lâm ở dưới lầu ký túc xá, cậu chạy thẳng về phòng, vừa vào của liền nhìn thấy Thẩm Tử Kiêu cuộn lại trên giường.

Kha Ngôn như được giải thoát, "Anh Giản, ông về rồi à!"

Quý Nguyên Hi: "Wow, cánh gà nhồi cơm!! Là cho tui sao!"

"Tránh ra." Giản Nhiên ở bên dưỡi gõ gõ giường Thẩm Tử Kiêu, "Kiêu cẩu, dậy đi."

Thậm Tử Kiêu cử động, buồn bực nói: "Xin để tôi tự sinh tự diệt..."

"Vậy không được, ông chết rồi phòng chúng ta làm sao còn ở được."

Quý Nguyên Hi tò mò nói: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi, Nhiên Nhiên ông biết không?"

Giản Nhiên nói: "Dáng vẻ nữ thần không hoá trang hình như không như cậu ta nghĩ, cậu ta liền suy sụp luôn."

Quý Nguyên Hi không phúc hậu cười nói: "Phụt ha ha ha ha 一一 Thì ra như vậy, đều nói kỹ thuật hoá trang của coser là số một, có thể làm nam hoá thành nữ, Kiêu cẩu, ông có lẽ đưa cô ấy đi bơi trước rồi đi khách sạn nha."

Thẩm Tử Kiêu: "...Tui đã thành ra thế này rồi, ông mẹ nó còn cười được? Tra nam, ông không có lương tâm!!!"

"Cũng được rồi đó." Giản Nhiên thấy giận mà cũng tội, "Một đại nam nhân như ông, từ sáng tới tối không làm cái gì, làm ổ trên giường vì thất tình, có mắt mặt không chứ? Mau xuống giường, ba vì con xếp hàng mười phút trong gió lạnh mua đồ ăn, con nhét cũng phải nhét nó vào trong miệng."

Thẩm Tử Kiêu: "Nói rồi không ăn không ăn không ăn! Tai điếc rồi sao? Tiểu điếc nữ sao? Đi tìm Dương Quá của mấy ông đi, đừng tới phiền tui."

Giản Nhiên và Quý Nguyên Hi bốn mắt nhìn nhau, người sau nói: "Là lúc lấy độc trị độc rồi."

Giản Nhiên: ?

Quý Nguyên Hi cởi giày, bò lên giường Thẩm Tử Kiêu, hít một hơi sâu: hát: "Tôi không cách nào giúp em đoán được, nhượng bộ có tác dụng gì hay không, nhưng tôi làm sao nỡ, nhìn bạn bè vì yêu mà đau khổ như vậy 一一" (*Bài Chia tay vui vẻ - Lương Tịnh Như)

Thẩm Tử Kiêu: "..."

Giản Nhiên chợt hiểu ra, từ trong tủ lấy ra chiếc ghita tích bụi đã lâu, vừa đàn vừa hát: "Chia tay vui vẻ, chúc em hạnh phúc, em có thể tìm người tốt hơn 一一”

"Aaaa!!!" Thẩm Tử Kiêu không nhịn được nữa, ngồi dậy, cùng Giản Nhiên hát lên, "Chia tay vui vẻ, xin em hạnh phúc, tạm biệt sai lầm trong quá khứ mới có thể gặp đúng người 一一"

Một bài nhạc hát xong, vành mắt Thẩm Tử Kiêu cũng đỏ lên. Quý Nguyên Hi vỗ vỗ vai cậu ta, an ủi nói: "Được rồi người anh em, chân trời nơi nào không có cỏ thơm, cũ không đi thì mới không đên. Ông cứ xem như một bài học, lần sau cảnh giác cao độ là được. Chỗ Nhiên Nhiên có rất nhiều Wechat của nữ thần có nhan sắc, quay đầu lại bảo cậu ta gửi cho ông." Quý Nguyên Hi nháy nháy mắt với Giản Nhiên, "Phải không Nhiên Nhiên?"

Giản Nhiên hiểu ngầm trong lòng, "Ừ, còn có người rất giống Lâm Chí Linh đó."

Hai người vừa dỗ vừa gạt đã lừa được Thẩm Tử Kiêu xuống giường, Kha Ngôn đưa cách gà nhồi cơm sang, Thẩm Tử Kiểu vẻ mặt khóc lóc, trước khi ăn cánh gà nhồi cơm còn thổi hai lần.

Giản Nhiên: "Đừng thổi nữa, thồi tiếp là nguội mất rồi."

Đang lúc Thẩm Tử Kiêu ăn rất ngon, tiếng gõ cửa vang lên, Giản Nhiên cách cửa gần nhất thuận tay mở của ra, nhìn thấy nam sinh ngoài cửa, hơi sững sờ.

"Cậu tìm ai?" Giản Nhiên hỏi.

"Thẩm Tử Kiêu," Nam sinh nói, "Cậu ta có ở đây không."

16:41_2022-12-22