Chương 32: Dâu tây

Giản Nhiên như lâm đại địch, xoay phắt người lại, đầu gối sơ ý va vào góc tủ, một cơn đau kinh khủng ập tới, đau đến nỗi cậu suýt la lên, vẻ mặt trở nên móp méo.

Nhậm Thanh Lâm mặc áo tắm màu trắng do nhà nghỉ cung cấp, đang cầm khăn lông lau tóc, nghe thấy âm thanh va chạm, động tác trên tay y ngừng lại, hỏi: "Vẫn ổn chứ?"

Giản Nhiên đưa lưng về phía Nhậm Thanh Lâm, một tay cầm bình dầu bôi trơn, một tay làm động tác ngăn cản Nhậm Thanh Lâm tới gần, "Cậu...đứng im."

Nhậm Thanh Lâm: ?

"Mới nãy cái kia, hình như đυ.ng không nhẹ." Nhậm Thanh Lâm nói, "Tôi giúp anh trai xem thử?"

Giản Nhiên chậm chạp đứng lên, thuận tay nhét bình dầu bôi trơn vào trong túi.

"Không cần, chỉ là đυ.ng nhẹ một cái, cậu tưởng rằng ai cũng yếu ớt như cậu." Giản Nhiên ra vẻ trấn định nói lảng sang chuyện khác, "Đúng rồi, chân cậu sao rồi?"

Nhậm Thanh Lâm nói: "Không hề thấy đau gì nữa, chắc đã khỏi rồi."

"Vậy thì tốt."

Giản Nhiên cầm quần áo đi vào nhà tắm, vừa khép cửa lại, biểu cảm của cậu thay đổi lập tức, đau đến nắm chặt tay lại. Chỗ đập vào góc tủ đã đỏ lên, xoa nhẹ nửa ngày mới đỡ hơn. Cậu lấy bình dầu bôi trơn từ trong túi ra, chỉ cảm thấy như mình đang cầm một củ khoai lang phỏng tay.

Cậu mới nãy là não bị úng nước rồi sao, thứ đồ thường thấy nhất trong khách sạn bình dân cậu sao lại phải giấu!

Giấu cũng giấu rồi, lúc bị bắt tại trận cậu phát điên gì mà lại bỏ thứ đồ này vào trong túi quần vậy trời! Trực tiếp thoải mái nói "Tôi xem thử thôi" không được sao!

Lúc trước Giản Nhiên không phải là chưa từng ở chung khách sạn với nam sinh khác. Đừng nói loại bạn thân như Thẩm Tử Kiêu, tết Nguyên Đán năm ngoái, cậu còn ở cùng Lâm Tư Sâm một đêm, lúc đó cậu hoàn toàn không chú ý tới trong khách sạn có thứ đồ này.

Đm, đều tại Thẩm Tử Kiêu với Quý Nguyên Hi không có việc gì tự nhiên nói tới đại bảo kiếm gì đó, khiến cho cậu làm ra loại chuyện não tàn này.

Việc đã đến nước này, cậu chỉ có thể để thứ đồ này trên người trước, đợi Nhậm Thanh Lâm không chú ý thì bỏ lại chỗ cũ sau. Cũng may quần cậu có túi.

Giản Nhiên bực dọc gãi gãi tóc, mẹ nó đây là chuyện gì vậy chứ.

Giản Nhiên tắm xong đi ra, Nhậm Thanh Lâm ngồi trên chiếu tatami đợi cậu, trong tay cầm một bình gì đó.

"Anh trai, lại đây."

Giản Nhiên nhìn trên đầu tủ trống không, lại ngồi đối diện Nhậm Thanh Lâm, "Trong tay cậu là cái gì?"

"Dầu."

Giản Nhiên sửng sốt, giọng điệu ngập ngừng: "Dầu gì?"

"Dầu Hồng Hoa." Nhậm Thanh Lâm giơ chai dầu lên cho Giản Nhiên xem, "Mượn từ ông chủ nhà nghỉ á."

Giản Nhiên thở phào một hơi, "À..."

"Chân của anh trai, tôi xem thử."

"Đã nói không cần rồi 一一"

Nhậm Thanh Lâm không có để ý cậu, dùng tay bắt lấy cổ chân Giản Nhiên, giơ lên, đặt lên đùi của mình.

Hai má của Giản Nhiên nháy mắt nóng lên, giãy giụa nói: "Mẹ nó cậu 一一"

"Đừng động đậy." Tay Nhậm Thanh Lâm tăng thêm chút sức, không để cho Giản Nhiên thấy đau, cũng để cho cậu tam thời không thể thoát ra.

Giản Nhiên có hơi tức.

Nhậm Thanh Lâm ăn cái gì mà lớn lên vậy, nhìn cũng không phải người quá cường tráng gì, sức lực sao lại lớn như vậy.

Thật ra nếu đọ sức chính diện, Giản Nhiên chưa chắc sẽ thua. Nhưng đầu gối cậu vẫn còn ẩn ẩn đau, lại mệt cả một ngày, khó tránh sinh ra ý nghĩ lười biếng.

Đầu ngón tay Nhậm Thanh Lâm xoa nhẹ trên đầu gối Giản Nhiên, "Đau?"

Giản Nhiên quay đầu, không muốn nhìn thẳng Nhậm Thanh Lâm, "......Cũng bình thường."

Nhậm Thanh Lâm mở nắp chai dầu ra, mùi của dầu thuốc dần dần lan toả khắp phòng. Y đổ dầu ra lòng bàn tay trước, sau khi chà xát cho nóng mới đặt lên đầu gối Giản Nhiên.

Ấm nóng, mang theo chút cảm giác đau khiến người Giản Nhiên cứng đờ. Nhậm Thanh Lâm cảm nhận được vùng da thịt dưới tay y căng chặt lại, cười nói: "Anh trai đừng căng thẳng, thả lỏng một chút."

"......Bôi thuốc thôi mà, nhiều lời như vậy."

Giản Nhiên chống hai tay trên chiếu tatami, hơi cúi đầu, lông mi rung nhẹ.

Mấy phút sau, Nhậm Thanh Lâm rút tay về, "Được rồi."

Giản Nhiên chịu đựng hai lỗ tai đã đỏ ửng, vẻ mặt như không có chuyện gì xảy ra, "Tối nay ăn gì?"

Nhậm Thanh Lâm nói: "Studio đặt đồ nướng tự phục vụ, bây giờ có thể đi rồi."

Giản Nhiên gật gật đầu, "Vậy đi thôi."

Đồ nướng tự phục vụ bày ở bên biển, đi bộ mất mười phút. Nhậm Thanh Lâm mượn một chiếc xe đạp từ ông chủ nhà nghỉ, "Tôi đạp xe chở anh trai đi, có thể nhanh hơn chút."

Giản Nhiên nói: "Mượn hai xe đi, mỗi người một chiếc."

"Chỉ còn lại một chiếc này thôi." Nhậm Thanh Lâm ngồi lên xe đạp, "Lên đi."

Giản Nhiên ngồi nghiêng một bên trên ghế sau, "Ok rồi."

"Tốt nhất là ôm chặt tôi, đường ở đây không quá bằng phẳng."

"......" Giản Nhiên nắm chặt áo thun của Nhậm Thanh Lâm, hắng giọng một cái, "Xong rồi, có thể xuất phát."

Kỹ thuật lái xe đạp của Nhậm Thanh Lâm thua xa kỹ thuật lái xe ô tô của y, Giản Nhiên bị xóc đến đau eo, có mấy lần suýt té xuống, không khỏi mắng người: "Cậu rốt cuộc có được không vậy, không được thì đổi sang tôi chở cậu."

Tiếng của Nhậm Thanh Lâm truyền tới từ phía trước, "Sắp tới rồi, chịu đựng thêm chút nữa."

Vì để tránh thảm kịch ngã khỏi xe, Giản Nhiên cam chịu ôm lấy thắt lưng Nhậm Thanh Lâm.

Cho nên trong phim thần tượng toàn là lừa người hết, đạp xe chở người không có chút lãng mạn nào, chỉ có làm người được chở chịu giày vò.

Trên bờ biển đốt một đống lửa, bày ra mấy cái bếp nướng đồ, người của studio chụp ảnh vây quanh một người đang bận rộn.

"Các cậu tới thật đúng lúc!" Thợ chụp ảnh nói, "Lượt thịt đầu tiên đã nướng xong rồi, mau ăn nhân lúc còn nóng."

Nhậm Thanh Lâm hỏi: "Có thêm cay không?"

"Không, cậu cũng dặn đi dặn lại rồi, tôi nhớ mà."

Nhậm Thanh Lâm nhận lấy một mớ xiên thịt dê nướng thợ trang điểm đưa cho, đưa cho Giản Nhiên một nửa, "Nếm thử đi."

Thịt tự mình nướng dù là khẩu vị hay mùi vị đều kém một chút so với xiên nướng ở tiệm, nhưng mọi người đều đói rồi, ăn cái gì cũng thấy ngon, hơn nữa xiên nướng tự phục vụ quan trọng nhất không phải là mùi vị, mà là bầu không khí nướng thịt.

Thợ trang điểm cười nói: "Các cậu ăn ít một chút, ăn nhiều quá coi chừng nổi mụn."

Giản Nhiên không hề lo lắng nói: "Ta từ trước đến nay không nổi mụn."

Nhậm Thanh Lâm: "Tôi cũng vậy."

Cô gái trợ lý ghen tị nói: "Người ăn que cay liền nổi mụn như tôi sắp chua thành chanh lun rồi."

Một ngày trôi qua, quan hệ giữa nhóm nhóm chụp ảnh với hai vị khách hàng đã thân hơn nhiều. Cô gái trợ lý nói ra những lời vẫn luôn muốn nói: "Các cậu thật sự quá xứng đôi rồi! Đứng cạnh nhau quá đẹp mắt nha!"

Giản Nhiên rắc thì là lên xiên nướng, thuận miệng nói: "Thợ chụp ảnh với thợ trang điểm cũng rất xứng đôi."

Cô gái trợ lý kinh ngạc nói lớn: "Anh cũng cảm thấy như vậy sao! Quả nhiên không phải một mình tôi."

Giản Nhiên: "……" Không, một mình cô, cảm ơn.

"Nghe nói, các cậu đều rất trẻ tuổi, vẫn con đang học đại học."

"Ừ," Nhậm Thanh Lâm nói, "Anh ấy là học trưởng của tôi, chúng tôi kết hôn sớm."

Cô gái trợ lý "Wow" một tiếng, "Ngưỡng mộ."

Giản Nhiên hỏi: "Kết hôn sớm có cái gì đáng ngưỡng mộ chứ?"

"Kết hôn sớm đều là đã xác định đối phương, xác định người kia là chân ái của mình, mới không thể chờ được mà kết hôn luôn."

Giản Nhiên vẻ mặt cạn lời: "Ngược lại cũng chưa chắc."

Cô gái trợ lý hình như không có nghe thấy lời phản bác của Giản Nhiên, "Có điều, tuy hôn nhân đồng giới đã hợp pháp rồi, nhưng ba mẹ vẫn không quá tiếp nhận con cái kết hôn với người đồng giới, ba mẹ các cậu đều có thể chấp nhận chuyện này sao?"

"Có thể chứ," Nhậm Thanh Lâm hơi cười, "Chụp ảnh kết hôn là do mẹ vợ tôi chọn giúp đấy."

Giản Nhiên: "……" Nhậm Thanh Lâm vẫn diễn nhiều như trước.

Cô gái trợ lý lại kinh ngạc la lên, "Tình yêu học đường rồi kết hôn, ba mẹ ủng hộ, còn tới biển chụp ảnh cưới 一一 Các cậu quả thực đúng là bánh ngọt nhỏ trong cuộc sống hiện thực mà!"

"Bánh ngọt nhỏ là gì?" Giản Nhiên không để tâm hỏi, "Có thể ăn sao?"

Ăn uống no đủ, có nhân viên phục vụ của nhà nghỉ phụ trách thu dọn, một nhóm người nói nói cười cười đi trở về, Giản Nhiên nói thế nào cũng không chịu ngồi xe đạp nữa, Nhậm Thanh Lâm không ép cậu, đẩy xe đạp cùng cậu đi ở cuối cùng.

Gió biển ban đêm mang theo chút mùi tanh và cái lạnh, nhà nghỉ trừ bọn họ còn có những vị khách khác, tiếng sóng biển cùng tiếng cười đùa mơ hồ không rõ từ xa truyền tới, dưới chân là những hạt cát nhỏ, trên đầu là bầu trời sao rộng lớn, đặt mình vào trong hoàn cảnh này, Giản Nhiên từ trong ra ngoài đều được thả lỏng, bỗng nhiên thấy không muốn đi nữa.

Giản Nhiên là một người thuộc phái hành động, cậu dừng bước chân, nói với người bên cạnh: "Cậu về trước đi, tôi muốn ở cạnh biển ngồi một lúc."

Đầu tóc của Nhậm Thanh Lâm bị gió biển thổi rối tung, y xoay người nhìn Giản Nhiên, "Tôi ở cùng anh."

Xe đạp bị đặt ở một bên, Giản Nhiên và Nhậm Thanh Lâm mặt nhìn biển, ngồi trên mặt đất. Biển lớn ban đêm trầm lắng, bí ẩn hơn mấy phần so với ban ngày, ánh trăng lơ lửng nơi tận cùng của biển, trông lớn hơn nhiều so với trong thành phố.

Giản Nhiên: "Ánh trăng trên biển mẹ nó thật đẹp."

Nhậm Thanh Lâm: "Trên biển có trăng sáng, chân trời chung lúc này."

Giản Nhiên yên lặng một lát, không quá vui vẻ, "Yo, cậu biết ngâm thơ à."

Nhậm Thanh Lâm hơi cười, "Anh trai hiểu lầm tôi rồi, tôi chỉ là thuận miệng đọc, không có ý khác."

"Ai biết được chứ, miệng chó không mọc được ngà voi." Giản Nhiên mỉa mai xong, trực tiếp nằm xuống trên bờ cát, "Không nghĩ tới loại biển nhỏ không tên tuổi này cũng được đó, không hề thua kém những cái ở nước ngoài, nếu không phải thời gian gấp gáp, tôi nhất định sẽ ở lâu thêm chút."

Nhậm Thanh Lâm: "Nếu anh trai thích, lần sau chúng ta có thể tới nữa."

"Lần sau là lúc nào chứ......"

Nhậm Thanh Lâm nghĩ nghĩ, "Vào ngày kỉ niệm kết hôn?"

Giản Nhiên ngây ra, "Ngày kỉ niệm kết hôn...... là ngày mấy vậy ta?"

Nhậm Thanh Lâm yên lặng, mặt không biểu cảm rải một nắm cát lên người Giản Nhiên.

Giản Nhiên: ???

"Cậu là gì đó?"

Nhậm Thanh Lâm cười như không cười, "Anh trai, quên ngày kỉ niệm kết hôn sẽ có kết cục gì 一一 kinh nghiệm từ chú còn chưa đủ thảm thiết sao?"

Giản Nhiên dở khóc dở cười, "Ba mẹ tôi có thể giống với chúng ta sao...... Đợi đã, cái này sao cậu biết?"

"Dì nói với tôi đó."

"Bà ấyconf thật sự không khách sáo, kể khổ khắp nơi."

Nhậm Thanh Lâm truy hỏi: "Cho nên anh thật sự không nhớ sao?"

"Tôi......" Giản Nhiên chột dạ một hồi, nỗ lực nhớ lại chi tiết lúc đăng kí kết hôn.

"Tôi biết rồi!" Giản Nhiên vỗ tay một cái, nói, "Là vào ngày thất tịch!"

Sắc mặt Nhậm Thanh Lâm vừa tốt hơn chút, Giản Nhiên lại nói: "Có điều thất tích năm sau chúng ta nói không chừng sẽ li hôn, nhớ những thứ này cũng không có ý nghĩa gì."

......Ha ha.

"Sẽ không."

"Sẽ không cái gì?"

Giọng điệu Nhậm Thanh Lâm bình thản, "Hạng mục ít nhất cũng phải kéo dài hai ba năm, năm sau chúng ta chắc chắn chưa li hôn, anh trai không cần hy vọng xa vời."

Giản Nhiên thở dài một hơi, "Đáng tiếc rồi."

Nhậm Thanh Lâm: "......"

"Đúng rồi, học tỷ mà cậu theo đuổi nhu thế nào rồi?"

Nhậm Thanh Lâm: "Học tỷ gì?"

"Không phải cậu nói mấy cái chiêu thả thính đó của cậu đều là vì theo đuổi học tỷ sao? Sau đó cũng không nghe cậu nhắc tới cô ấy nữa. Bây giờ tiến triển như thế nào rồi?"

"Tiến triển...... cũng có chút," Nhậm Thanh Lâm nheo mắt lại, "Nhưng cảm giác cách này dùng cho người đó, tác dụng không lớn."

Giản Nhiên có hơi kinh ngạc, "Vị học tỷ đó còn là một người nhẫn tâm nha. Vậy cậu tính làm như thế nào, tiếp tục theo đuổi hay là từ bỏ?"

"Tiếp tục theo đuổi chứ." Nhậm Thanh Lâm uể oải nói, "Theo đuổi không được thì mạnh mẽ cướp đoạt, trói buộc người bên mình rồi tính sau."

Giản Nhiên dừng một chút, chần chờ nói: "Cậu không phải nghiêm túc chứ? Hạn chế tự do thân thể của người khác là phạm pháp đó, cậu lỡ như vào đó rồi, tôi sẽ không đi thăm tù đâu."

Nhậm Thanh Lâm nhìn cậu, cười nói, "Đương nhiên là tôi đùa thôi."

Giản Nhiên dùng ánh mắt xem tên ngốc nhìn Nhậm Thanh Lâm, lúc đứng dậy, một cái bình nhỏ rơi ra từ túi cậu, cậu không hề cảm nhận được, phủi phủi cát dính trên người, "Đi thôi, trở về."

Nhậm Thanh Lâm nói: "Anh trai, bình xịt chống nắng của anh rơi rồi."

"Bình xịt chống nắng? Tôi không có mang theo gì mà bình xịt chống nắng cả."

Nhậm Thanh Lâm cúi người nhặt cái bình nhỏ lên, "Vậy đây là cái gì......"

Giản Nhiên nhìn màu xanh quen thuộc của nó, máu nháy mắt xông thẳng lên đầu, cậu lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai giật lại bình nhỏ, "Là bình xịt! Không sai là bình xịt!"

Đã muộn rồi.

Nhậm Thanh Lâm vẫn duy trì động tác cầm bình nhỏ, nhìn ánh mắt của Giản Nhiên khó tránh khỏi hơi kinh ngạc.

Một trận im lặng lúng túng.

Giản Nhiên sống chết đấu tranh, "Cậu đều thấy hết rồi?"

"Ừ." Nhậm Thanh Lâm bước gần Giản Nhiên thêm một bước, cúi đầu nhìn cậu, "Anh trai sao lại mang theo thứ đồ này bên người."

Giản Nhiên hít sâu một hơi, nhìn vào mắt Nhậm Thanh Lâm.

Dưới ánh trăng dịu dàng, Nhậm Thanh Lâm hơi nheo mắt, ánh mắt mãnh liệt như con thú, làm Giản Nhiên bất giác nuốt ngụm nước bọt.

"Nếu như tôi nói, tôi chỉ là tò mò, muốn nghiên cứu một chút, cậu tin không?"

Nhậm Thanh Lâm thoáng tiếc nuối "Ồ" một tiếng, sau đó cười lên, trong nụ cười mang theo một chút xấu xa, "Tin chứ, sao lại không tin, anh trai nói cái gì thì tôi tin cái đó."

Tay Giản Nhiên thả hai bên người nắm thành đấm, điên cuồng làm tử tưởng tâm lý cho ban thân. Nam sinh chụm lại với nhau, thảo luận chuyện này rất bình thường, ổn định tâm tình, biểu hiện tự nhiên chút, cứ xem Nhậm Thanh Lâm thành Thẩm Tử Kiêu, nên nói đùa thì nói đùa, nên nói bậy thì nói bậy, có cái gì đáng sợ chứ!

Cho nên trong mắt Giản Nhiên, mặt Nhậm Thanh Lâm bị photoshop thành Thẩm Tử Kiêu.

"Haizz, đều là con trai, chút tâm tư đó cũng không cần tôi nói rõ ra chứ." Giản Nhiên bình tĩnh tự nhiên nói, "Tôi vốn muốn tuỳ tiện xem thử, kết quả thuận tay, liền cất thứ đồ đó vào trong túi luôn."

Nhậm Thanh Lâm gật gật đầu, "Đưa tôi xem thử."

Giản Nhiên: ?

"Tôi cũng rất tò mò," Nhậm Thanh Lâm cười, "Muốn xem."

Đm.

Nhậm Thanh Lâm chắc không phải là một cái trứng muối chứ, bên ngoài vàng, bên trong càng vàng. (Vàng: chỉ mấy thứ dâʍ ɭσạи)

"Thật ra cũng không có gì đáng xem cả." Giản Nhiên hàm hồ nói, "Tôi đã hối hận khi xem rồi."

"Anh trai nói như vậy, tôi càng muốn xem hơn."

"......" Giản Nhiên thấy chuyện đã xảy ra rồi nên cũng kệ luôn, nhét thứ đó vào người Nhậm Thanh Lâm, "Xem xem xem, cứ xem đi."

Kết quả Nhậm Thanh Lâm không những xem, còn đọc lên: "Hương dâu tây mới, sướиɠ rơn/ trơn......"

Mặt Giản Nhiên đỏ lên, không nhịn được nữa: "Câm miệng!"

Khoé môi Nhậm Thanh Lâm hơi cong lên, "Thì ra anh trai thích ăn dâu tây."

Giản Nhiên xù lên thành con cá nóc, "Nhậm Thanh Lâm, cậu nói thêm một chữ nữa, tôi nhất định sẽ làm cho cậu một cái tang lễ hoành tráng 一一"

Nhậm Thanh Lâm không hề bị doạ bởi sự uy hϊếp của Giản Nhiên. Ý cười trên môi càng nhiều hơn, cúi người xuống, nói từng chữ từng chữ vào tai Giản Nhiên: "Anh trai nếu mà thật sự tò mò, hay là thử thứ này một chút?"

Giản Nhiên ngây ngẩn cả người. Giọng Nhậm Thanh Lâm trầm trầm, có loại gợi cảm mê hoặc tâm trí người ta.

Qua một lúc lâu, cậu mới tìm lại giọng nói của mình: "......Mẹ nó tôi không thèm để ý cậu nữa, đi trước đây."

Giản Nhiên không nói lời nào mà dắt xe đạp dựng một bên, mãnh liệt đạp xe, rất nhanh đã bỏ lại Nhậm Thanh Lâm ở phía sau.

Gió biển phất qua gương mặt cậu, nhưng nhiệt độ trên mặt cậu mãi cho tới lúc về đến nhà nghỉ cũng chưa rút đi.

Trong khu nghỉ ngơi công cộng của nhà nghỉ, đám người thợ chụp ảnh đang chơi bi lắc, nhìn thấy Giản Nhiên trở về, hỏi cậu có muốn chơi chung không.

Giản Nhiên nghĩ cũng không nghĩ liền từ chối, cô gái trợ lý lại hỏi: "Ơi, anh trai, chồng cậu không về cùng cậu sao?"

"Chồng tôi......" Sau khi nhận ra mình đang nói cái gì, Giản Nhiên hận không thể cho mình một cái tát, "Nhậm Thanh Lâm lát nữa mới về."

"Anh trai này, cậu không sao chứ?" Cô gái trở lý vẻ mặt quan tâm, "Mặt cậu đỏ quá đó, có phải bị cảm rồi?"

Giản Nhiên miễn cưỡng cười nói: "Có thể là gió biển thổi mạnh quá rồi, tôi về phòng nghỉ ngơi trước, mọi người cứ chơi thoải mái."

Trở về phòng, Giản Nhiên cuối cùng có thể ở một mình rồi. Cậu tựa vào cửa, sờ vào ngực mình, tốc độ tim đập có hơi doạ người.

Đây chắc chắn là do lúc nãy vận động kịch liệt mà ra.

Giản Nhiên ngồi phịch lên chiếu tatami, đợi nhịp tim dần dần bình thường lại, dùng tay bưng kín mặt mình.

Mẹ nó thật quá mất mặt rồi.

14:27_2022-12-10