Chương 31.1: Ảnh cưới

Giản Nhiên không hề thích người khác khen cậu "dễ thương". Cậu không hiểu mình là một nam sinh sắp một mét tám, chỗ nào giống với "dễ thương" chứ. Thanh HP của Nhậm Thanh Lâm bị cạn, thì cũng nên là do bị cậu đánh cạn.

Cậu vừa muốn lên tiếng, thì nghe thấy một tiếng tách, quay đầu lại nhìn, thì thấy thợ chụp ảnh đưa ống kính về phía họ, ấn nhanh liên tiếp mấy cái.

Giản Nhiên: ?

Nhậm Thanh Lâm thu tay lại, "Bắt đầu rồi?"

Em gái trợ lý giải thích: "Trước khi chụp ảnh kết hôn chính thức đều sẽ có đoạn chụp mấy cái bên lề. Cái xoa đầu vừa nãy quả thật quá đẹp rồi, không chụp lại thì tiếc lắm."

Giản Nhiên bị "xoa đầu" không quá vui vẻ, "Ít nhất cũng nên đánh tiếng trước ."

Thợ chụp ảnh cười nói: "Chụp đời thường là phải tự nhiên, bắt khoảnh khắc mới là tốt nhất. Mấy cậu nếu mà không muốn quá giả tạo, thì tiếp theo đây tôi sẽ chụp theo cách này ."

Giản Nhiên hơi đau mặt, "Cũng được."

Hai người thay xong tây trang, đi ra khỏi phòng thử đồ cùng lúc. Trong khoảnh khắc chạm mắt nhau kia, đều hơi ngơ ngẩn.

Nhậm Thanh Lâm mặc tây trang giảm bớt vẻ nhàn nhã biếng nhát bình thường, tăng thêm mấy phần cấm dục, cho người ta loại cảm giác chỉ nhìn từ xa, cao cao tại thượng. Còn Giản Nhiên thì lộ ra khuôn mặt anh tuấn, tây trang quy củ gọn gàng cũng không che được khí thế của cậu, ngược lại giống như ngôi sao bóng đá mặc đồng phục đội, càng thể hiện được sự nổi bật của cậu.

Giản Nhiên: Tên nhóc này thế mà trông cũng được đó.

Nhậm Thanh Lâm: ......Muốn làm. (làm gì thì tự hiểu nha:))

Giản Nhiên hơi không tự nhiên dời tầm mắt, "Không tệ."

Nhậm Thanh Lâm cười, "Anh trai cũng vậy, rất đẹp."

Theo ý của Giản Nhiên, thợ chụp ảnh không bảo bọn họ bày ra tư thế quá thân mật, dù là như vậy, Giản Nhiên vừa bắt đầu vẫn là không quá thả lỏng, hai người đứng cạnh nhau cứ như chụp tạp chí thương mại. Cũng may thợ chụp ảnh dày dặn kinh nghiệm, những người khác cũng giúp tạo bầu không khí, hai người rất nhanh đã đi vào trạng thái, tuy nhiên ảnh chụp ra vẫn chưa giống ảnh kết hôn, nhưng ít nhất phong cách đã từ tạp chí thương mại chuyển sang poster thời trang.

Chụp ảnh tây trang xong, mọi người đơn giản ăn xong bữa trưa, bắt đầu chụp bên ngoài. Nơi mà studio chụp quả thật rất ít nổi, như một con đường kiểu cũ, phía trước một tiệm cà phê đặc sắc, trên một mảng cỏ trong công viên. Những nơi này nhìn qua trông rất bình thường, hiệu quả chụp ra ngược lại cũng được. Hai người mặc đồ thường, động tác thần thái đều rất tự nhiên, người qua đường đều tưởng là họ đang chụp ảnh tuyên truyền gì đó, hoàn toàn không nghĩ tới hai anh chàng đẹp trai này đang chụp ảnh cưới.

Chụp ảnh trong thành phố xong, một đoàn người rời Quảng Châu, đi thẳng xuống hướng nam. Thợ chụp ảnh bỗng nhiên bắt cảm giác, bảo bọn họ ở trên đường lớn không người chụp mấy tấm, lại dùng con Ford Rapter của Giản Nhiên làm đạo cụ chụp mấy bức, tiêu tốn không ít thời gian, lúc đám người bọn họ đến bờ biển, đã là buổi tối rồi.

Trợ lý chụp ảnh tiếc nuối nói: "Tiếc thật, không xem được hoàng hôn."

Thợ chụp ảnh: "Đừng lo chúng ta ở lại đây một đêm, ngày mai có thể xem mặt trời mọc."

Studio đặt là một nhà trọ không xa biển lắm. Vùng biển này vẫn chưa đô thị hóa hoàn toàn, người biết đến không nhiều, phần lớn trú ở đây đều là ngư dân. Bởi vậy trong kỳ nghỉ Quốc khánh này, du khách cũng không tính là nhiều. Nhà trọ là kiểu phòng gỗ, trang trí theo phong cách Nhật Bản, phủ kín bằng chiếu tatami. Trừ phòng ngủ, nhà trọ còn có cung cấp đồ nướng tự làm, KTV, câu cá cùng các loại dịch vụ thư giãn.

Em gái trợ lý lấy ba cái chìa khóa từ chủ trọ, "Tổng cộng ba phòng, mọi người chia ra đi."

Chia phòng rất đơn giản, cô gái duy nhất một phòng, Giản Nhiên với Nhậm Thanh Lâm một phòng, ba người còn lại một phòng.

Giản Nhiên lấy chìa khóa, mở cửa phòng ra, nhìn nhìn xung quanh, nói: "Nơi này trông cũng được, yên tĩnh, cách biển cũng gần; chỉ là không biết cái phòng gỗ này vào ngày mưa có bị dột hay không."

Nhậm Thanh Lâm để hành lý xuống, giọng điệu bất đắc dĩ: "Anh trai thật biết dùng một câu nói phá vỡ bầu không khí."

Giản Nhiên cười giễu, "Hai đại nam nhân cần gì bầu không khí." Cậu mở cửa sổ ra, "Wow, ở đây còn có hồ bơi."

"Anh muốn đi bơi?"

"Nhà tôi cũng có hồ bơi, từ xa chạy đến đây bơi, tôi bị điên rồi sao."

Nhậm Thanh Lâm lấy ra một bộ đồ, "Tôi đi tắm trước."

"A, tôi cũng muốn đi, cậu đi trước đi." Chạy cả ngày bên ngoài, Giản Nhiên chảy không ít mồ hôi, trên người thấy không thoải mái.

Nhậm Thanh Lâm dừng bước chân, nhìn Giản Nhiên cười, "Vậy có muốn tắm chung không?"

Nhậm Thanh Lâm nghĩ rằng Giản Nhiên sẽ xù lông, không nghĩ tới đối phương nhìn mình với ánh mắt không thể hiểu được.

"Tôi vẫn luôn tò mò."

Nhậm Thanh Lâm: "Hửm?"

"Người phương bắc các cậu, thật sự đều thích tới phòng tắm cùng nhau sao?

Nhậm Thanh Lâm: "......"

"Thẩm Tử Kiêu không ít lần hẹn tôi tắm chung, còn nói muốn giúp tôi kỳ cọ."

Sắc mặt Nhậm Thanh Lâm hơi tối đi, "Vậy anh đồng ý rồi sao?"

"Đương nhiên không, tôi sợ cậu ta tự ti."

Nhậm Thanh Lâm cười nói, "Anh trai rất tự tin nha."

Giản Nhiên giương cằm lên, "Đó là tất nhiên, có điều tôi cũng không phải tự tin mù quáng, tôi là có chứng cứ đấy."

"Chứng cứ gì," Nhậm Thanh Lâm hỏi, "Anh từng thấy?"

"Lúc nhập học kiểm tra sức khoẻ, bốn người trong ký túc xá bọn tôi cùng nhau đi," Giản Nhiên nói lại chuyện này liền muốn cười, "Kết quả lão Quý âm thầm quan sát một phen, còn làm ra một bảng xếp hạng lớn nhỏ. Làm cho Thẩm Tử Kiêu cả một học kỹ đều không ngóc đầu lên nổi."

Nhậm Thanh Lâm: "......" Thẳng nam thật biết cách chơi.

"Vậy anh trai xếp thứ mấy?"

"Không nói, lượn đi."

*Đăng trước một nửa, tuần này hơi bận. Tuần sau có khả năng đăng trễ vì mình phải sửa máy tính.