Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sau Khi Cùng Giáo Thảo Liên Hôn

Chương 26

« Chương TrướcChương Tiếp »
**Đăng chương vào mỗi thứ bảy**

Trong kỳ nghỉ ký túc không tắt đèn, theo thường lệ đây là thời gian thức khuya.

Giản Nhiên tắm xong rồi lên giường, cứ rối rắm mãi, cuối cùng gửi tin nhắn cho Nhậm Thanh Lâm.

Giản Nhiên Nhiên Nhiên: Ngủ chưa?

.R: Vẫn chưa, học trưởng có chuyện gì à.

Giản Nhiên không phải là một người có thể giấu chuyện trong lòng, cậu một khi đã biết được chuyện này, thì không có lí do gì không hỏi rõ ràng.

Giản Nhiên Nhiên Nhiên: Buổi chiều cậu chơi bóng với Trần Văn Chu.

.R: ...

.R: À, bị phát hiện rồi. 【 Doraemon tôi không còn gì để nói. jpg】

🖼️ Hình ảnh không hỗ trợ ở phiên bản này. Vui lòng xem trên Phiên bản đầy đủ
Giản Nhiên cười nhạt, thừa nhận lại nhanh như vậy.

Giản Nhiên Nhiên Nhiên: Tại sao không nói cho tôi, là muốn một người ra vẻ ta đây ngầu? 【Nhìn thấu】

.R: 【 Đúng vậy, không sai.jpg】

🖼️ Hình ảnh không hỗ trợ ở phiên bản này. Vui lòng xem trên Phiên bản đầy đủ
Giản Nhiên Nhiên Nhiên: Cậu mẹ nó thiếu đánh, tôi đang nói chuyện nghiêm túc với cậu đó.

.R: Trần Văn Chu tới tìm tôi, tôi liền đồng ý thôi. Về phần tại sao lại không nói cho học trưởng... Tôi sợ tôi thua rồi, làm học trưởng mất mặt, học trưởng sẽ mắng tôi.

Giản Nhiên Nhiên Nhiên: Chuyện như thế này cậu về sau đừng quan tâm, Trần Văn Chu có ý kiến bảo hắn đến tìm tôi, đi bắt nạt một học đệ năm nhất có bãn lĩnh gì.

.R: Học trưởng, hắn cũng không có bắt nạt được tôi.

Giản Nhiên Nhiên Nhiên: Đó là do cậu vận cứt chó.

.R: 【 Nhất thời nghẹn lời. jpg】

🖼️ Hình ảnh không hỗ trợ ở phiên bản này. Vui lòng xem trên Phiên bản đầy đủ
Giản Nhiên Nhiên Nhiên: Chân sao rồi?

.R: Cảm thấy rất tốt, ngày mai đi bộ khẳng định không vấn đề gì. Học trưởng, chúng ta giữ nguyên kế hoạch về Quảng Châu đi.

Giản Nhiên Nhiên Nhiên: Thu hồi tin nhắn đi, tôi liền xem như chưa nhìn thấy.

.R: ? ?

Giản Nhiên Nhiên Nhiên: Cậu vẫn nên nghỉ ngơi thêm đi, kéo theo một cái chân què theo tôi về, người nhà tôi chắc chắn nghĩ rằng tôi cưới một tên tàn phế về nhà.

.R: ...

Giản Nhiên Nhiên Nhiên: Ngủ đây.

.R: Học trưởng ngủ ngon.

"Ngủ đây" của Giản Nhiên chính là "Đừng làm phiền tôi, tôi muốn chơi điện thoại một mình".

Cậu không yên lòng mà lướt xem tin tức một chút, không hiểu sao, trong đầu hiện ra khung cảnh Nhậm Thanh Lâm ngồi một mình ở sân bóng.

Nếu cậu biết chuyện này sớm hơn, tuyệt đối sẽ không nói mấy câu kiểu như "Lại không ai bắt cậu chơi bóng" với Nhậm Thanh Lâm. Nam sinh đều là loại rất hiếu thắng, nếu người Trần Văn Chu tìm là cậu, cậu cho dù có tàn phế cũng nhất định sẽ đồng ý, đây đại khái giống như mẹ cậu thường nói "Chết vì sĩ diện hão."

Nói không áy náy là không thể, còn xin lỗi thì không nói ra được. Giản Nhiên do dự một lát, "Này" một tiếng về phía Quý Nguyên Hi ở giường đối diện.

Quý Nguyên Hi đang đeo tai nghe, vừa nghe nhạc vừa đan len. Giản Nhiên kêu cậu ta mấy lần cũng không nghe thấy, liền ném cái gối Iron man qua.

Quý Nguyên Hị sợ hết hồn, tháo tai nghe ra, "Sao vậy?"

Giản Nhiên cân nhắc nói: "Tôi có một người bạn..."

Quý Nguyên Hi bật cười, "Đến rồi, đến rồi, câu chuyện ăn không nói có."

Giản Nhiện mặt không đổi sắc, tiếp tục nói: "Hắn nói một số lời không hay với một người bạn, bây giờ có chút áy náy, muốn xin lỗi."

Quý Nguyên Hi: "Vậy thì đi đi, chuyện này có gì phải rối rắm."

Giản Nhiên uyển chuyển nói: "Người bạn kia của tôi, hơi sĩ diện, vì vậy có phương pháp gì, không cần nhắc lại chuyện đó, mà có thể khiến đối phương cảm nhận được tâm ý của hắn không?"

Quý Nguyên Hi một bộ biểu tình "Tôi hiểu", "Bạn của người bạn kia của cậu, là nam hay nữ?"

"Cái này rất quan trọng sao?"

"Đương nhiên rồi," Quý Nguyên Hi nói, "Là nữ sinh thì mua chút quà, rồi mời cô ấy ăn cơm; còn nếu như là nam sinh, trực tiếp mời ăn cơm, uống một ly, chuyện gì cũng đều giải quyết được."

Nhậm Thanh Lâm là nam sinh hàng thật giá thật, nhưng không biết vì sao, Giản Nhiên mơ hồ cảm thấy lúc này, nên xem y là nữ sinh thì thoả đáng hơn.

Mời ăn cơm quá đơn giản, cậu mời Nhậm Thanh Lâm ăn mấy chục bữa cũng không thành vấn đề. Còn về quà tặng...lần trước Nhậm Thanh Lâm có nhắc qua một lần với cậu, muốn lúc sinh nhật, nhận được quà cậu tự tay làm.

Quà tặng... tự tay làm.

Giản Nhiên liếc nhìn cuộn len trên tay Quý Nguyên Hi, giống như lơ đãng hỏi: "Cái này dễ học không?"

"Cũng được, chỉ cần nắm được các bước then chốt, thì làm rất dễ."

Giản Nhiên: "So với Toán cao cấp thì cái nào khó hơn?"

Quý Nguyên Hi nghiêm túc suy nghĩ một phen, thành thật trả lời: "Toán cao cấp khó hơn."

Giản Nhiên như có suy tính.

Kha Ngôn ở giường bên cạnh bỏ sách xuống, hỏi: "Mấy ông còn dùng đèn không? Nếu không dùng nữa thì tui tắt nha."

Quý Nguyên Hi thưởng thức "Tác phẩm" của bản thân, "Vậy thì hôm nay làm đến đây thôi, sau Quốc Khánh lại tiếp tục."

Kha Ngôn tắt đèn. Giản Nhiên lướt vòng bạn bè, like mấy cái status của mẹ cậu, sau đó mở giao diện của ứng dụng nào đó, chịu đựng cảm giác xấu hổ mà nhập vào thanh tìm kiếm "Khăn choàng thủ công DIY".

Ngày hôm sau , Giản Nhiên dậy thật sớm, Quý Nguyên Hi với bạn gái lên máy bay đi rồi, trong ký túc chỉ còn lại cậu với Kha Ngôn.

"Giản ca, tui giúp ông mang bữa sáng về, để ở trên bàn của ông á."

Giản Nhiên bò xuống giường, "Cảm ơn nha 一一 Duyệt binh(sự kiện trong lễ Quốc Khánh) bắt đầu chưa?"

"Sắp rồi, cùng xem đi?"

"Được."

Giản Nhiên ra ban công đánh răng rửa mặt, liếc nhìn ban công ở đối diện.

Cũng không biết Nhậm Thanh Lâm đã dậy hay chưa, bạn cùng phòng của cậu ta có đem đồ ăn sáng về không. Giản Nhiên đang nghĩ có cần nhắn tin cho cậu ta không, thì tin nhắn của Nhậm Thanh Lâm liền hiện lên.

.R: Chào buổi sáng học trưởng, có muốn xem duyệt binh không?

Giản Nhiên nhiên Nhiên: Đang chuẩn bị xem, cậu ăn sáng chưa?

.R: Ăn rồi, bạn cùng phòng mua giúp.

Giản Nhiên Nhiên Nhiên: 1

.R: Nhưng buổi trưa cậu ta phải đi liên hoan với bạn bè, cũng may tôi còn có mì gói.

Giản Nhiên Nhiên Nhiên: Mì gói thì miễn đi, trưa tôi đem đồ ăn đến ký túc của cậu.

.R: Học trưởng ăn cùng với tôi không?

Giản Nhiên Nhiên Nhiên: Cũng được.

.R: Ngồi đợi học trưởng. 【 Ngoan ngoãn. jpg】

🖼️ Hình ảnh không hỗ trợ ở phiên bản này. Vui lòng xem trên Phiên bản đầy đủ
Một trận duyệt binh Giản Nhiên và Kha Ngôn xem đến tâm tình sục sôi, hận không thể lập tức mặc quân phục lên đi báo đáp nước nhà. Đến nỗi sách Kha Ngôn cũng đọc không vào nỗi, chủ động mời Giản Nhiên đi xem phim, đây cũng lần đầu tiên từ lúc vào đại học.

Giản Nhiên rất muốn đồng ý với Kha Ngôn, nhưng bạn đời hợp pháp của cậu còn què đây, cậu cũng không thể bỏ mặt người ta không quan tâm được, chỉ có thể nhã nhặn từ chối Kha Ngôn.

Đúng lúc, Lâm Tư Sâm cũng hẹn cậu đi xem phim trong Wechat, cậu trả lời: Em có chút việc, không thể đi được. Kha Ngôn cũng tính đi xem, anh có muốn đi chung với cậu ấy không?

Lâm Tư Sâm: Không cần đâu, anh hẹn người khác vậy.

Cũng may sự tích cực của Kha Ngôn không bị ảnh hưởng, cậu ta mua một tấm vé một mình tự đi xem.

Giản Nhiên tới nhà ăn mua về ba món xào với hai phần canh, lúc đến trước cửa phòng Nhậm Thanh Lâm, không còn tay để gõ cửa, chỉ có thể hét lên: "Nhậm Thanh Lâm, mở cửa!"

Cửa phòng Nhậm Thanh Lâm còn chưa mở, ngược lại cửa phòng đối diện lại mở ra, có mấy nam sinh đi ra, ánh mắt thỉnh thoảng hướng về phía Giản Nhiên, đi xa rồi còn liên tục ngoảnh đầu lại, làm Giản Nhiên không hiểu gì hết.

Lúc này, Nhậm Thanh Lâm mở cửa, nhận lấy hộp cơm trên tay Giản Nhiên, "Học trưởng vất vả rồi, vào đi."

Giản Nhiên hỏi: "Ở đối diện là bạn học cùng lớp của cậu à?"

"Ừ, sao vậy?"

"Bọn họ mới nãy cứ luôn nhìn tôi."

Nhậm Thanh Lâm bật cười, "Bình thường mà, học trưởng lớn lên đẹp trai, ai thấy cũng đều muốn nhìn thêm mấy lần."

Giản Nhiên sờ sờ cằm mình, tự tin nói: "Cái đó là đương nhiên."

Lúc Nhậm Thanh Lâm đi đường vẫn còn hơi khó chịu, có điều trông tốt hơn hôm qua nhiều rồi, Giản Nhiên yên tâm, nghĩ nghĩ có thể đặt vé về nhà vào ngày mốt được.

Hai người ăn cơm cùng một bàn, rất tự nhiên mà nói về chủ đề duyệt binh.

Giản Nhiên nói: "Lúc trước cũng vào Quốc Khánh, cũng xem duyệt binh, nhưng bầu không khí năm nay dường như khác đi."

Nhậm Thanh Lâm hỏi: "Không khí tốt như vậy, có muốn đi xem phim không?"

Giản Nhiên bật cười, "Ngày hôm nay làm sao vậy, ai cũng hẹn tôi đi xem phim."

Nhậm Thanh Lâm nhướng mày, "Ngoài tôi ra, còn có ai?"

"Kha Ngôn, Lâm Tư Sâm."

"Học trưởng từ chối bọn họ rồi?"

"Nói nhảm, nếu không sao lại tôi đến chỗ này của cậu."

Nhậm Thanh Lâm không nói thêm gì nữa, lấy điện thoại ra ấn ấn mấy lần, "Chốt suất chiếu lúc 3 giờ."

Giản Nhiên: "Hả?"

"Xem phim," Nhậm Thanh Lâm quơ quơ điện thoại trước mặt Giản Nhiên, "Vé đã mua xong rồi, không thể trả."

Giản Nhiên nhíu mày, hơi suy tư, bình tĩnh phân tích 一一 biết tỏng.

"Đây có phải là cái chiêu mà lần trước cậu dạy Kiêu cẩu không? Chính là cái cậu dùng để theo đuổi học tỷ á.

"Nhậm Thanh Lâm tỏ vẻ vô tội nhìn cậu, "Học trưởng đang nói gì vậy? Tôi nghe không hiểu."

Giản Nhiên tức quá hoá cười, "Giả vờ, tiếp tục giả vờ đi."

"Vậy học trưởng có bằng lòng đi với tôi không?"

Giản Nhiên nhìn nhìn chân trái của y, "Cậu như vậy, làm sao đi?"

"Học trưởng lái xe của tôi."

Giản Nhiên nghĩ nghĩ, miễn cưỡng đồng ý, "Được, đến lúc đó tôi cõng cậu xuống lầu, rồi lái xe đến dưới lầu ký túc xá."

Nhậm Thanh Lâm không nỡ đả kích cậu, gật đầu nói: "Được."

Nhậm Thanh Lâm thuộc loại trông gầy khi mặc quần áo, không mặc thì là loại có cơ bắp, hơn nữa y cao như vậy, muốn nhẹ hơn cũng không thể. Giản Nhiên khởi động vai, đi đến trước mặt Nhậm Thanh Lâm, ngồi xổm xuống: "Đến đi."

Nhậm Thanh Lâm chần chờ chốc lát, "Học trưởng hay là thôi đi."

"Cậu sao lại lề mề như vậy." Giản Nhiên không kiên nhẫn nói, "Còn muốn xem phim nữa không, nhanh lên đi."

Cái câu "nhanh lên đi", nếu như nói ở nơi khác thì thật tốt 一一 như trên giường chẳng hạn.

Nhậm Thanh Lâm nằm trên lưng Giản Nhiên, Giản Nhiên nâng chân y lên, từ từ đứng dậy, lúc vừa bắt đầu đi, còn hơi lảo đảo, nếu Nhậm Thanh Lâm không nhanh chóng nhảy xuống giữ cậu lại, hai người chắc đã cùng té xuống đất.

Giản Nhiên căng mặt, nhẫn nhịn nửa ngày, nghẹn ra một câu: "Do cậu quá năng rồi."

"Ừ," Nhậm Thanh Lâm nhịn cười, "Là vấn đề ở tôi, không liên quan đến học trưởng."

Giản Nhiên cảm thấy cái mặt già của mình đều mất hết rồi, "Bỏ đi, không đi nữa, xem phim làm gì, ở ký túc chơi game không đã sao."

"Đừng mà học trưởng, tôi tự mình có thể đi xuống, ngày hôm qua lên cầu thang cũng không sao, xuống lầu dễ hơn nhiều so với lên lầu mà." Nhậm Thanh Lâm vươn tay về phía Giản Nhiên, "Chỉ cần học trưởng đỡ tôi cẩn thận là được rồi."

19:17_2022_11_05
« Chương TrướcChương Tiếp »