Chương 24

Con trai bọn họ lứa tuổi này đối với mấy chuyện gì đó đều hứng thú không lý do, còn nhớ lúc học cấp 3, mấy tên hồ cẩu bằng hữu của Giản Nhiên nói chuyện người lớn không ít, tụ lại một chỗ thảo luận mấy việc bí ẩn là quá bình thường rồi.

Giản Nhiên tự nhận là "Học rộng hiểu sâu", không nghĩ tới bị Nhậm Thanh Lâm vừa hỏi như vậy, lại có chút không biết làm sao.

Nói biết dùng, chính là nói bậy giả ngầu.

Nói không biết dùng, hình như có chút......mất mặt?

Suy nghĩ tới lui, Giản Nhiên dùng một câu trả lời vạn năng: "Liên quan khỉ gì tới cậu."

"Cái này thật đúng là có liên quan đến tôi." Nhậm Thanh Lâm nói, "Thân là bạn đời hợp pháp của học trưởng, tôi có quyền lợi biết điều này."

Hai tên con trai to lớn đứng dưới lầu ký túc, trong tay một tên cầm 003, còn thảo luận mấy đề tài không hợp thiếu nhi, khung cảnh hiện tại quá đẹp đẽ, Giản Nhiên nhìn cũng khôgn dám nhìn.

Giản Nhiên quay người muốn đi, "Cậu có quyền lợi cái con khỉ, nhanh chóng buông tay cho ba ba."

Nhậm Thanh Lâm kéo cổ áo của cậu, đầu ngón tay lạnh lẽo chạm vào sau cổ, khiến toàn thân Giản Nhiên đều nổi da gà.

Nhậm Thanh Lâm tiến tới trước một bước, hai người đứng có chút sát nhau, trước ngực dán vào sau lưng, Giản Nhiên lại ngửi thấy mùi hương nước giặt nhàn nhạt trên quần áo hắn.

"Học trưởng, nói tôi biết đi." Nhậm Thanh Lâm ở bên tai cậu, hạ thấp giọng nói, "Anh có biết dùng hay không?"

Tư thế hai người bầy giờ có chút ám muội, cho dù trời đã tối dần, cũng làm cho người qua đường liên tiếp liếc mắt nhìn.

Mỗi tế bào trên người Giản Nhiên đều không được tự nhiên, đôi tai đã đỏ thấu, nói chuyện cũng trở nên không được nhanh nhẹn, "Cậu mẹ nó còn muốn hot trên trang nhất diễn đàn sao? Mau bỏ tay ra."

Nhậm Thanh Lâm giống như một tên học sinh tiểu học náo loạn vô cớ, "Không bỏ, trừ khi học trưởng trả lời vấn đề của tôi."

Được, vì mặt mũi, ba ba nhịn ngươi một lần.

"Chỉ cần học qua tiết sinh lý đều sẽ biết dùng được chưa hả!"

Nhậm Thanh Lâm chậm rãi nói: "Cho nên học trưởng chỉ là biết dùng, nhưng chưa dùng qua?"

"......Ừ."

Từ từ, cậu "Ừ" cái gì mà "Ừ" chứ, cậu vì sao phải trả lời vấn đề vô vị như này!

Nhậm Thanh Lâm rất hài lòng gật gật đầu, "Vậy mấy chuyện khác thì sao?"

"Mấy chuyện khác gì?!"

"Học trưởng có từng cùng với con gái hôn, ôm, hoặc là......"

Giản Nhiên nhịn không nổi nữa, quên luôn hạ thấp âm thanh, "Không có không có không có! Tôi đến tay còn chưa từng dắt qua, ngài hài lòng chưa!!!"

Nhậm Thanh Lâm cố nén cười, buông lỏng cổ áo của Giản Nhiên, xoa nhẹ đầu cậu một phen, "Học trưởng đừng kích động, tôi chỉ là tuỳ tiện hỏi thôi."

Giản Nhiên xấu hổ giận dữ, nghiêng đầu né tránh sự đυ.ng chạm của Nhậm Thanh Lâm, lạnh lẽo nói: "Lăn, cậu là tên rác rưởi."

Giản Nhiên nói xong, đầu cũng không ngoảnh lại bước đi luôn.

Về tới phòng ngủ, Thẩm Tử Kiêu nhìn thấy sắc mặt cậu, bị doạ một phen, "Ông sao dậy? Mặt đỏ cứ như gà quay Bắc Kinh luôn."

Quý Nguyên Hi: "Nhiên Nhiên về rồi à, giúp tui lấy đồ chưa á~"

Giản Nhiên đem hộp đồ chuyển phát nhanh ném lên người Quý Nguyên Hi, sau đó vén tay áo lên, một phen đem cái gối trên ghế, che mặt cậu ta lại, đấm xuống một phát.

"Sau này mấy đồ như này mẹ nó ông tự đi mà lấy!"

Quý Nguyên Hi a á kêu thảm, "Không phải chỉ là mấy cuộn len thôi sao!!!"

Giản Nhiên tức đến cười luôn, cậu cầm 003 lên, đặt lên trước trán Quý Nguyên Hi, "Ông kêu cái này là cuộn len?"

Quý Nguyên Hi liền hiểu ra, uỷ khuất nói: "Đó là do tui sai rồi. Nhưng cái hộp này được gói cũng tốt mà, ông không có chuyện thì mở ra làm gì?"

Giản Nhiên lười phí sức giải thích, làm mặt lạnh về tới chỗ của mình.

Thẩm Tử Kiêu thò tới nhìn thoán qua, "Đồ gì vậy a......Đm, may là tiểu học bá không ở đây, không thì người đều bị ông dạy hư rồi."

"Vậy vừa tốt," Quý Nguyên Hi mặt một chút cũng không đỏ, "Cho cậu ấy học tiết sinh lý."

Thẩm Tử Kiêu ngưỡng mộ nói: "Có vợ thật tốt——Hai người đây là lại tính ra ngoài chơi?"

"Ừ, tụi tui muốn đi Hải Nam xem biển rộng."

"Quốc Khánh ra ngoài, cũng không khác gì xem biển người." Thẩm Tử Kiêu quay sang Giản Nhiên, "Ông thì sao, kỳ nghỉ tính làm gì?"

Giản Nhiên: "Về nhà."

Quý Nguyên Hi: "Lại về? Không phải Trung thu ông về rồi sao?"

Thẩm Tử Kiêu cười hê hê nói: "Người có gia thất phải khác biệt."



"Gia thất?" Quý Nguyên Hi mơ màng nói, "Gia thất gì?"

Giản Nhiên nhàn nhạt nói: "Gia thất của tui chính là mấy con, con trai à."

Ngày cuối cùng trước kỳ nghỉ, Giản Nhiên cúp tiết một ngày, trốn trong phòng chơi game. Chơi được một nửa, Nhậm Thanh Lâm online, phát yêu cầu tổ đội với cậu.

Giản Nhiên vẫn nhớ mối thù lần trước, dứt khoát ấn từ chối.

Nhậm Thanh Lâm: ?

Giản Nhiên: ......

Nhậm Thanh Lâm: Hôm nay học trưởng không muốn tăng điểm sao?

Muốn thì muốn, nhưng cậu tuyệt đối sẽ không làm nô ɭệ điểm số, vì tăng điểm mà bán tôn nghiêm của bản thân!

Giản Nhiên: Không cần, cảm ơn.

Nhậm Thanh Lâm: Ok, vậy tôi tự đi đánh thang trời.

Giản Nhiên: Đi thong thả không tiễn.

Thẩm Tử Kiêu còn đang đan khăn quàng cổ, Giản Nhiên không muốn cùng người ngoài tổ đội, chọn solo(vô trận tự ghép người ý chứ không ở cùng sảnh chờ). Cậu hôm nay hình như không thích hợp tăng điểm, mỗi trận không phải đồng đội ngu ngốc thì chính là đối thủ mạnh bật hack, liên tiếp mấy trận đều bị nghiền áp, Giản Nhiên tâm thái sắp sụp đổ rồi, nhịn không được chửi tên C rác rưởi một lúc trong kênh nói đội, không nghĩ tới tên C rác rưởi trực tiếp treo máy không đánh, mấy đồng đội khác thấy thất bại đã định, lần lượt thoát game, cuối cùng chỉ còn lại mình Giản Nhiên.

Thấy trên màn hình chữ "Thất bại" to đùng, Giản Nhiên tức thành con cá nóc, "Tui đã thua 7 trận liên tiếp rồi! Tui rốt cuộc đã làm sai cái gì, bọn họ lại đối với tui như vậy! Ông trời ơi——"

Thẩm Tử Kiêu an ủi cậu: "Ông ôm đùi Nhậm Thanh Lâm kiếm điểm đi, thực lực với rank không quá phù hợp, ông than phiền cũng vô dụng, ông phải ôm cậu ta."

Giản Nhiên lập tức dậm chân, "Tui ôm cậu ta? Ha ha......Phải, tui muốn ôm cậu ta, tui muốn bế cậu ta lên, nâng cao cao, ném cậu ta từ lầu năm xuống dưới!"

"Người anh em, chuyện phạm pháp chúng ta vẫn là đừng nghĩ tới." Thẩm Tử Kiêu nói, "Ông bây giờ vô cùng mất không chế, tui kiến nghị ông ngồi xuống, cùng tui tiến hành sáng tạo nghệ thuật, có thể giúp ông hồi phục tâm tình."

"Đan có cái khăn quàng cổ mà đòi sáng tạo nghệ thuật, xem ông đắc ý chưa kìa." Giản Nhiên mở list bạn tốt ra, thấy Nhậm Thanh Lâm vẫn còn ở trong thang trời, điểm so với lần trước cao hơn 100 điểm rồi.

Giản Nhiên trong lòng đọc thầm ba lần "Không làm nô ɭệ điểm", sau đó thuận tay click một cái, tiến vào hệ thống quan chiến.(Xem trận đấu của người khác)

Giản Nhiên: "......"

Nhậm Thanh Lâm vừa lấy được hai mạng, liền nhìn thấy góc dưới bên trái nhắc nhở: 【Giản Nhiên tiến vào phòng quan chiến.】

Một giây sau, lại nhắc nhở: 【Giản Nhiên rời khỏi phòng.】

Nhậm Thanh Lâm cong khoé môi, sau khi ván này kết thúc, lại gửi lời mời tổ đội cho Giản Nhiên.

Lần này, Giản Nhiên không có từ chối.

Hai người vào kênh nói đội, trong tai nghe truyền tới giọng nói vô cùng khó chịu của nam sinh: "Làm gì."

Nhậm Thanh Lâm: "Học trưởng vừa mới tới xem tôi?"

Giản Nhiên: "Ấn nhầm, không cần để ý tôi, đi bận việc của cậu đi."

Nhậm Thanh Lâm mở lịch sử trận đấu của Giản Nhiên, có chút kinh ngạc, "Học trưởng, anh thua bảy trận liền......"

Giản Nhiên: "Thật sự cảm ơn lời nhắc nhở của cậu."

Nhậm Thanh Lâm tưởng tượng dáng vẻ xù lông của học trưởng, cười nhẹ một tiếng, "Tôi kéo học trưởng nha."

Giản Nhiên mạnh miệng: "Không sao, tôi có thể tự chơi, không thêm gánh nặng cho ngài."

Nhậm Thanh Lâm: "Thật sự không cần."

Giản Nhiên tiếp tục mạnh miệng: "Dù sao rank của tôi không liên quan tới cậu. Cậu xem tôi chơi một mình vui vẻ như vậy. Cậu cứ để tôi một mình chơi đi. Tôi không sao, tôi rất tốt là khác."

"Học trưởng."

Câu "Học trưởng" này của Nhậm Thanh Lâm nói vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, thậm chí còn có một chút chút hương vị sủng nịch.

Thẩm Tử Kiêu ở bên cạnh nghe trộm hỏi: "Giản Nhiên, ông là đang làm nũng sao?"

Giản Nhiên đeo tai nghe, không nghe rõ lời cậu ta nói, "Cái gì?"

Thẩm Tử Kiêu từ từ nói: "Ông có biết không, lời ông mới nói vừa nãy, so với lời nói của Từ Khả Khả lúc bị lão Quý bỏ rơi giống ý như đúc."

Giản Nhiên sửng sốt, "Không thể hoàn toàn giống đi."

"Ông tự mình ngẫm lại đi."

Giản Nhiên cẩn thận nghĩ nghĩ lại, hình như......có chút gì đó giống.

Đm, đúng là gần đèn thì sáng, bạn cùng phòng ẻo lả như vậy, làm cho cậu cũng dần dần ẻo lả theo.

Nhậm Thanh Lâm hỏi: "Gì mà không hoàn toàn?"

Giản Nhiên hồi thần lại, "Không có gì......cậu kéo tôi đi, tôi muốn lên rank."



Là con trai thì thẳng thắn chút, khẩu thị tâm phi không phải là tính cách của Giản Nhiên cậu.

Nhậm Thanh Lâm cười nói: "Nhanh vậy đã nghĩ thông rồi?"

"Bắt đầu nhanh đi, tôi muốn buff chết cậu."

Lúc Nhậm Thanh Lâm dẫn theo, Giản Nhiên kiếm lại được một nửa số điểm đã rớt. Tiếc là chưa chơi được mấy trận, Nhậm Thanh Lâm liền nói có việc, muốn ra ngoài một chuyến.

Giản Nhiên hỏi: "Đi đâu?"

Nhậm Thanh Lâm sững người, "Chơi bóng."

"Chơi bóng mà cậu không rủ tôi sao?"

Nhậm Thanh Lâm nói: "Đã đủ người mất rồi."

"Ok, vậy cậu đi đi. Chuyến bay 10 giờ sáng mai, đừng quên đó."

Sau khi Nhậm Thanh Lâm offline, Giản Nhiên tự ghép mấy trận, có thua có thắng, nhưng thấy chẳng thú vị gì, dứt khoát không chơi nữa, bắt đầu thu dọn hành lý.

Buổi tối, mẹ Giản gọi cho cậu, thương lượng với cậu về sắp xếp lịch ngày Quốc Khánh.

"Nhà chúng ta nhiều phòng, cũng không cần đặt khách sạn, cứ để Nhậm Thanh Lâm ở phòng cho khách đi."

"Tuỳ ý."

"Mai mẹ với ba con sẽ tới sân bay đón hai đứa," mẹ Giản nói, "Ngày đầu tiên hai con cũng mệt, cứ ăn ở nhà, mẹ với dì con sáng sớm mai sẽ ra chợ mua rau."

"Cũng được, đơn giản chút là được."

"Còn nữa, thừa dịp là kỳ nghỉ, hai đứa tốt nhất đi chụp ảnh kết hôn đi."

Giản Nhiên: "......"

"Mẹ đã giúp hai đứa tìm được mấy phòng chụp ảnh rồi, đợi hai đứa tới chọn một cái."

"......Ồ."

Nếu là chụp ảnh cưới, nhẫn phỏng chừng phải đeo vào.

Thừa dịp mấy tên cùng phòng không chú ý, Giản Nhiên lấy nhẫn giấu trong ngăn kéo ra, bỏ vào trong túi.

Lúc này, Quý Nguyên Hi đột nhiên la lớn lên, "Đm? Đm!"

Giản Nhiên tưởng là mình bị phát hiện rồi, điềm tĩnh nói, "Ông xem nhầm rồi."

"Tui đã lau mắt rồi." Quý Nguyên Hi khó có thể tin nói, "Trần Văn Chu vậy mà đăng bài xin lỗi, hắn bị ma nhập rồi à?"

Giản Nhiên: "Xin lỗi?"

"Ừ, vì chuyện đấu bóng rổ lần trước." Quý Nguyên Hi share link vào trong nhóm, "Nói gì mà hắn nhất thời xung động, chuyện mỉa mai trước, trong lúc vô ý tổn thương cảm tình đồng đội, hắn thấy vô cùng tiếc nuối với hối hận, bây giờ, xin lỗi hai vị học đệ Giản Nhiên và Nhậm Thanh Lâm......Mẹ nó thật là sống gặp quỷ rồi. Nhiên Nhiên, ông nói hắn đây là lương tâm phát hiện rồi sao?"

Giản Nhiên nhíu mày, "Nhắn tin riêng trên Wechat xin lỗi không tốt hơn sao, làm gì phải lên diễn đàn đăng bài."

Quý Nguyên Hi tán đồng nói: "Ông nói cũng có lý, trong đây tất có gian trá."

Giản Nhiên đem link gửi cho Nhậm Thanh Lâm.

Giản Nhiên Nhiên Nhiên: Cậu thấy cái này chưa?

.R: Ừ, xem rồi.

Giản Nhiên Nhiên Nhiên: Cậu không cảm thấy rất kì quái?

.R: Có chút. Học trưởng bây giờ đang làm gì thế.

Giản Nhiên Nhiên Nhiên: Nhắn tin với cậu a.【Chăm chú nhìn ánh mắt của kẻ ngốc.jpg】

.R: Tôi ở sân bóng rổ, học trưởng có thể đưa tôi về ký túc không.

Giản Nhiên Nhiên Nhiên: Sao nào, chân lại gãy rồi? 【Lạnh nhạt】

.R: Phải á, chân gãy rồi.【Đập bàn khóc lớn】

Giản Nhiên đầu ngón tay khựng lại.

Giản Nhiên Nhiên Nhiên: Bong gân?

.R: Ừ......xem là vậy đi.

Giản Nhiên Nhiên Nhiên: Đưa vị trí cụ thể, tôi đi tìm cậu.

19:39_2022-05-18