Chương 15: Ánh Trăng

Nhậm Thanh Lâm yên lặng cởϊ áσ khoác ra, áo sơ mi cổ chữ V của Giản Nhiên cởi ra rất khó coi, chỉ có thể chịu đựng cái nóng.

"Là lỗi của tôi," Giản Nhiên rầu rĩ nói, "Tôi quên mất cái này."

Kích động cả đoạn đường, Giản Nhiên mãi lo tưởng tượng khung cảnh đoàn tụ cùng gia đình, mà quên mất Quảng Châu là thành thị 8 tháng mặc quần ngắn.

Nhậm Thanh Lâm nóng đến nỗi không muốn nói chuyện, nhưng vẫn an ủi học trưởng: "Không sao, chúng ta bắt xe đi?"

Sân bay có cửa chuyên dùng cho việc bắt xe, chuyến bay giờ này cũng không ít, taxi cung không đủ cầu, người xếp thành hàng dài.

Áo khoác cởi rồi nhưng vẫn còn áo dài tay với quần dài, mặc cái này trên người không khác gì phải đổ mồ hôi, hai người đợi một lát thì mồ hôi bắt đầu chảy. Các hành khách khác hầu như đều có chuẩn bị mà đến, vừa xuống máy bay liền đổi sang đồ mua hè, chỉ có Giản Nhiên như tên ngốc, trời nóng bức còn mặc áo len.

Giản Nhiên lau mồ hôi, "Hay là chúng ta bắt xe dù(*) đi?"

*Xe dù: để chỉ những xe kinh doanh vận tải nhưng không vào các bến bãi hoặc không đăng ký kinh doanh, hoặc núp dưới loại hình kinh doanh này (du lịch, hợp đồng) để hoạt động loại hình kinh doanh khác (tuyến cố định)…

Nhậm Thanh Lâm hữu khí vô lực nói: "Nghe học trưởng."

Hai người đi tiếp một đoạn dài, rời khỏi khu vực giám sát chính là nơi xe dù thoải mái giao dịch. Giản Nhiên tìm một chiếc xe nhìn xũng được, cùng tài xế cò kè mặc cả xong, thì gọi Nhậm Thanh Lâm lên xe.

Nhậm Thanh Lâm có chút buồn cười, nhỏ giọng nói: "Thiếu gia Giản gia còn phải mặc cả mấy cái một hai trăm tệ này?"

"Nhà tôi có tiền với việc tôi tiết kiệm không liên quan," Giản Nhiên dùng tay quạt quạt cho mình, "Mẹ tôi đi chợ mua một ít rau còn mặc cả đó. Cậu tưởng rằng ai cũng giống cậu sao, đám phá của."

Nhậm Thanh Lâm nằm không trúng đạn, "Tôi sao lại thành phá của rồi?"

"Một cái nhẫn 100 vạn còn không phá của?" Giản Nhiên cười nhạo, "Chỉ là hôn nhân giả, nếu là tôi mua, khẳng định chỉ mua cái nhẫn 1 vạn cho có hình thức là được."

Nhậm Thanh Lâm từ từ nói: "Học trưởng, mấy lời này anh học của ai vậy?"

"Cái nào?"

"Đám phá của......các loại."

"Thẩm Tử Kiêu a," Giản Nhiên không hiểu gì hết, "Làm sao?"

Nhậm Thanh Lâm trầm mặc một lát, "Không sao." Cái tốt thì không học lại đi học mấy cái lung tung này.

Một tiếng sau, hai người đến cửa tiểu khu của Giản gia, ngẩng đầu là có thể thấy cái eo nhỏ của toà kiến trúc tiêu biểu ở Quảng Châu(*), trên eo tháp bốn chữ "Trung Thu vui vẻ" chầm chậm xoay.

*Toà tháp đó đây

Canton Tower

Nhậm Thanh Lâm đặt khách sạn cách nhà Giản Nhiên khoảng 10 phút đi bộ, Giản Nhiên vốn dĩ muốn tài xế chở bọn họ tới cửa khách sạn, nhưng Nhậm Thanh Lâm kiên quyết muốn đưa Giản Nhiên về nhà trước.

"Học trưởng mau vào đi."

Giản Nhiên xem thời gian, giờ đã 1 giờ sáng rồi. "Vậy còn cậu?"

"Tôi?" Nhậm Thanh Lâm cười cười, "Tôi đương nhiên là tới khách sạn rồi."

Giản Nhiên nhìn nét mặt cười nhợt nhạt của Nhậm Thanh Lâm, trong lòng có chút khó chịu.

Người ta đi cùng cậu cả quãng đường xa từ Bắc Kinh về nhà, chưa nói nóng thành chó, giờ còn phải một mình quay lại khách sạn, hôm nay mẹ nó còn là Tết Trung thu nữa chứ.

Thấy Giản Nhiên vẫn không nhúc nhích, nét cười trên mặt Nhậm Thanh Lâm sâu hơn vài phần, "Học trưởng còn không đi, là không nỡ xa tôi sao?"

Chút áy náy trong lòng Giản Nhiên lập tức tan thành mây khói, "Tạm biệt."

"Đợi chút."

Giản Nhiên: ?

"Học trưởng có thời gian thì mang cho tôi mấy bộ đồ."

"Biết rồi, cậu mau tới khách sạn dùng điều hoà đi."

Giản Nhiên vừa quay người, đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, trong lòng giật một cái, theo bản năng nắm lấy cổ tay Nhậm Thanh Lâm, kéo hắn đến chỗ ngoặt.

Nhậm Thanh Lâm cũng thấy được bóng dáng người đó, hiếu kỳ hỏi: "Đó là ai vậy?"

Giản Nhiên nói nhỏ: "Ba của tôi."

"......Vậy sao anh lại phải trốn?"

Giản Nhiên ngây người. Đúng ha, Cậu sao lại phải trốn? Cậu trở về không phải để gặp ba mẹ sao? Giờ cứ như yêu đương vụиɠ ŧяộʍ bị bắt gian phải đi trốn là muốn làm gì?

"Không phải muốn cho bọn họ kinh hỉ sao." Giản Nhiên mạnh mẽ tìm cho mình một lý do, "Hơn nữa để cho họ thấy cậu lại phiền phức thêm."

Ba Giản chầm chậm đến gần, nhờ chút ánh sáng của đèn đường trong tiểu khu, Nhậm Thanh Lâm thấy rõ được nhạc phụ đại nhận(ba vợ) của mình.

Dáng người ba Giản gầy, da ngăm đen, mặc áo thun với quần đùi to rộng, mang dép lê, một tay nắm dây dắt chó, một tay xách túi nilong, nhìn qua giống như những người đàn ông trung niên khác, bình thường không nổi bật.



Phía trước ông, một con Alaska đang lè lưỡi, vừa đi vừa thở hộc hộc.

Giản Nhiên: "Mẹ tôi lại bắt ba tôi đi mua đồ ăn khuya rồi."

Nhậm Thanh Lâm: "......Cho nên đại gia Quảng Đông đều mang dép lê đi thu tiền thuê là thật?"

"Thu tiền thuê? Mấy căn phòng của nhà tôi đều chưa cho thuê. Hơn nữa bây giờ toàn chuyển khoản Alipay Wechat rồi, ai mẹ nó còn tự đi thu tiền a."

Nhậm Thanh Lâm bật cười, "Con chó đó tên gì vậy?"

"Tủ Lạnh."

Nhậm Thanh Lâm: ?

Giản Nhiên giải thích: "Một con chó kéo xe trượt tuyết bị nuôi ở phương nam có chút tội nó , ba tôi hy vọng nó có thể tự làm lạnh cho mình, liền đặt cái tên này luôn."

Đợi ba Giản đi vào tiểu khu, Giản Nhiên mới nói: "Vậy tôi vào đây."

Nhậm Thanh Lâm gật gật đầu, "Ừ."

Càng đến gần nhà, tim Giản Nhiên đập càng nhanh, lúc dùng vân tay mở cửa, tay cậu đều run hết cả lên.

"Đing" một tiếng, cửa mở ra, câu "Suprise" Giản Nhiên còn chưa nói ra, Tủ Lạnh đã xông ra tới cửa, nhảy lên ôm đùi Giản Nhiên, điên cuồng vẫy đuôi.

Giản Nhiên vỗ vỗ hai cái lên đầu chú chó, hét lớn: "Ba, mẹ, con về rồi đây!"

Mẹ Giản đang đánh mạt chược tay khựng một chút, thăm dò hỏi: "Aiii, tôi hình như nghe thấy giọng của Nhiên Nhiên."

Ba Giản cầm bia trong tay, nhìn tivi không chớp mắt, "Không có khả năng, Nhiên Nhiên đang ở Bắc Kinh."

Giản Nhiên lại hô to lần nữa: "Ba, mẹ!"

Ba Giản sửng sốt, nhìn ra phía cửa, liền nhìn thấy con trai bảo bối của mình đang tìm cách thoát khỏi móng vuốt của Tủ Lạnh.

Hai ba con bốn mắt nhìn nhau, Giản Nhiên đẩy đầu chú chó ra, lộ ra khuôn mặt cười xán lạn, "Ba!"

Ba Giản suýt nữa phun ra ngụm bia, hô to lên lầu: "A Phân, Nhiên Nhiên về thật rồi!"

Mấy giây sau, mẹ Giản xuất hiện ở chỗ cầu thang, nhìn thấy Giản Nhiên thì cười tươi như hoa, "Àiii, sao đột nhiên lại về rồi, cũng không nói trước một tiếng......"

"Con cũng mới quyết định thôi." Giản Nhiên cười thật vui vẻ, "Kinh hỉ không, bất ngờ không?"

Ba Giản mẹ Giản thêm Tủ Lạnh, hai người một chó vây quanh Giản Nhiên, Giản Nhiên vô cùng thích cái cảm giác chúng tinh phủng nguyệt(*) này, mãi đến khi bạn cùng đánh mạt chượt của mẹ Giản ở trên lầu thúc giục.

*Chúng tinh phủng nguyệt: đại loại là một đám sao tôn lên ánh trăng, giống như một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính quý trọng, yêu mến.

"Chị Phân, ván này còn chơi hay không?"

Mấy người bạn chơi mạt chược của mẹ Giản, Giản Nhiên đều quen, đều là làng xóm sống gần đây. Giản Nhiên chào hỏi với mọi người.

"Nhiên Nhiên về rồi à? Đứa trẻ này là đẹp trai hơn rồi, chi Phân chị làm sao mà nuôi được một đứa vừa đẹp trai vừa thông minh."

Mẹ Giản khiêm tốn nói: "Chỉ là tuỳ tiện nuôi, chủ yếu là gen của đứa trẻ tốt."

Này cũng có thể khen đến bản thận cậu.

"Vậy mọi người một nhà ba người cùng ăn cái lễ đoàn viên, hôm nay giải tán?"

"Đừng a, thắng được tiền rồi muốn chạy? Chơi thêm mấy ván." Mẹ Giản quay sang Giản Nhiên, "Nhiên Nhiên, con nói chuyện với ba đi, mẹ cho con chút tiền tiêu vặt."

Giản Nhiên: "Ok, mẹ thắng nhiều chút."

Mẹ Giản chơi mạt chược trên lầu, Giản Nhiên ở dưới lầu cùng ba chơi bóng với chó. Ba Giản đột nhiên hỏi: "Hôm nay con ăn Trung thu ở Nhậm gia?"

"Phải."

"Bọn họ đối với con như thế nào?"

Giản Nhiên có sao nói vậy: "Rất tốt, chú còn muốn nhận con làm con nuôi."

Ba Giản kinh nghiệm đầy mình, "Đúng đúng đúng, lần đầu ba cùng chú Nhậm của con ăn cơm với nhau, mấy ly rượu vào bụng, chú ấy nhất quyết phải cùng ba kết bái anh em......"

Nhắc tới Nhậm gia, Giản Nhiên tự nhiên nhớ tới Nhậm Thanh Lâm. Câu lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Nhậm Thanh Lâm.

Giản Nhiên Nhiên Nhiên: Ngủ chưa?

.R: Chưa, đang chơi game.

Chơi game còn trả lời lại nhanh như vậy.

Giản Nhiên Nhiên Nhiên: Đói không, muốn ăn chút gì đó không?



.R: ?

Giản Nhiên Nhiên Nhiên: ??

.R: Học trưởng muốn đem đồ ăn cho tôi? 【Khϊếp sợ.jpg】

Giản Nhiên đem mấy món ăn trên bàn đặt lại gần nhau, chụp tấm ảnh gửi cho Nhậm Thanh Lâm.

Giản Nhiên Nhiên Nhiên: Xem thích món nào, tôi đem qua cho cậu.

.R: 【Khom lưng 90 độ】Không cần, đã muộn rồi, học trưởng nghỉ ngơi sớm chút.

Giản Nhiên cúi đầu tìm meme, nghe thấy ba Giản nói: "Đúng rồi, hai ngày sau ba với mẹ con đi Macao chơi."

"Hả?" Giản Nhiên ngẩn ra, "Vậy còn con?"

"Con đương nhiên đi chung luôn rồi, tới sòng bạc chơi mấy ván."

Giản Nhiên rất muốn, nhưng trong khách sạn còn có một học đệ khóc lóc đòi ăn, cậu cũng không thể bỏ mặc người ta còn mình chạy đi chơi được.

"Con không đi đâu," Giản Nhiên nói, "Con có hẹn rồi."

Ba Giản rất sảng khoái: "Được, vậy con ở nhà giữ nhà đi. Vừa hay cho ba với mẹ con có thế giới hai người."

"Con thấy ba cũng không muốn con đi cho lắm." Giản Nhiên trong lòng chua chua, "Vậy ba mẹ chơi vui vẻ, quên đi con cái."

Mấy ván của mẹ Giản phải đến rạng sáng hai giờ mới xong, ba mẹ ngủ rồi, Giản Nhiên mang túi hai quai sau lưng đi ra ngoài.

Trên đường, Giản Nhiên nhắn tin hỏi số phòng Nhậm Thanh Lâm, đối phương trả lời rất nhanh.

Giản Nhiên Nhiên Nhiên: Cậu vẫn chưa ngủ?

.T: Học trưởng không phải muốn đến sao?

Giản Nhiên Nhiên Nhiên: Cậu không phải nói là không cần sao?

.R: Tôi khẩu khị tâm phi.

Giản Nhiên Nhiên Nhiên: 【Thật trùng hợp, chó nhà tôi cũng như vậy.jpg】

Giản Nhiên tìm tới phòng của Nhậm Thanh Lâm, vừa gõ hai cánh cửa liền mở ra.

Nhậm Thanh Lâm mặc áo choàng tắm của khách sạn, trên tóc vẫn còn ẩm ướt, nhìn thấy Giản Nhiên, hơi hơi mỉm cười: "Học trưởng."

Giản Nhiên đi vào trong, máy lạnh trong phòng mở vừa đủ, chỉ mở một cái đèn đầu giường, ánh sáng mờ ảo.

Giản Nhiên bỏ balo xuống, lấy từng cái bên trong ra, "Tôi không biết cậu thích ăn gì, mỗi thứ đều lấy một ít......đây là quần áo, tôi chỉ mặc qua một lần. Còn có qυầи ɭóŧ, mới đó."

Nhậm Thanh Lâm nhướng nhướng mày, "Nếu là size của học trưởng, tôi mặc sẽ hơi nhỏ đó."

Giản Nhiên thật muốn bóp chết hắn.

"Cậu có ý gì, tôi sẽ nhỏ hơn cậu sao?"

Nhậm Thanh Lâm cúi đầu nhìn lướt qua, "Nhìn ra."

Giản Nhiên hít sâu một hơi, áp xuống lửa giận đang trào lên.

Bỏ đi bỏ đi, người ta là khách từ xa đến, mình đừng so đo với hắn.

Giản Nhiên xụ mặt, "Đồ đưa đến rồi, tôi về đây."

Nhậm Thanh Lâm kéo góc áo Giản Nhiên, rũ đôi mi dài nhìn cậu, "Học trưởng không đói sao? Ở lại đây cùng ăn chút gì đó?"

Giản Nhiên cảm nhận dạ dày mình, "Cũng được."

Hai người ngồi trước cửa sổ sát đất, ngoài cửa sổ là Canton Tower, giữa bầu trời đêm đen nhánh, có vẻ rực rỡ sặc sỡ riêng biệt.

Giản Nhiên mở một lon bia, "Uống một ly?"

Nhậm Thanh Lâm đương nhiên không từ chối.

Hai người cụng cụng ly, Giản Nhiên nói: "Nhậm Thanh Lâm, Trung thu vui vẻ."

Nhậm Thanh Lâm cong cong khoé môi, "Trung thu vui vẻ."

Giản Nhiên nhìn bầu trời xa xăm, "Đáng tiếc Quảng Châu cũng không thấy được trăng sáng."

"Phải vậy không," Nhậm Thanh Lâm nhắm mắt lại, "Tôi ngược lại cảm thấy, đêm nay ánh trăng rất đẹp."

Giản Nhiên: "......Vậy cậu chắc mù rồi."

11:24_2022-04-15