Chương 10: Ăn Cay

t đầu ngáp. Hiện tại đã 3 phút rồi, cậu vẫn còn tràn đầy tinh thần.

Sau khi Giản Nhiên ý thức được điều này, không hiểu sao có chút khó chịu. Cậu thu hồi tầm mắt, bắt đầu cúi đầu chơi điện thoại. Cậu có thể khống chế bản thân không xem, lại không có cách nào ngăn cách được âm thanh của hai tên cẩu cùng phòng.

Quý Nguyên Hi: "Nhan sắc của Nhậm Thanh Lâm thật sự làm người ngơ luôn, ông xem cái mặt đó, cái eo đó, đôi chân đó......ông lại xem ánh mắt đám học muội nhìn cậu ta, cứ như nhìn thấy tiền. Không biết cậu ta hiện tại có bạn gái chưa.

Giản Nhiên dừng đầu ngón tay.

Nhậm Thanh lâm không có bạn gái, nhưng có một người chồng, hỏi xem ông có sợ hay không.

Thẩm Tử Kiêu: "Một thẳng nam như ông nhìn eo nhìn chân người ta làm gì, cẩn thận tui nói với vợ ông."

Quý Nguyên Hi lắc lắc ngón trỏ, "Ông hiểu cái rắm, tui đây gọi là có cặp mắt phát hiện cái đẹp——Nhiên Nhiên ông đi đâu?"

"Đi một nơi không nghe thấy mấy ông bla bla."

Thẩm Tử Kiêu cùng Quý Nguyên Hi hai mặt nhìn nhau.

"Lão Quý ông có phải mắt mù rồi không, cứ phải ở trước mặt Giản Nhiên khen Nhậm Thanh Lâm......"

Quý Nguyên Hi vẻ mặt vô tội: "Vậy tui liền thuận theo lời vừa nãy. Nhưng mặc kệ Nhậm Thanh Lâm tốt bao nhiêu, tình yêu của tui đối với Nhiên Nhiên một chút cũng không giảm bớt!"

Giản Nhiên nhất thời quên mất bản thân là lén đi vào, quang minh chính đại mà từ hàng phía sau đi qua, cũng may những người khác đều là ngồi đưa lưng về phía cậu, cũng không có người phát hiện sự tồn tại của cậu.

Trừ Nhậm Thanh Lâm ở trên bục.

Thanh âm của Nhậm Thanh Lâm dừng một chút không dễ phát hiện.

Kết thúc bài diễn văn của tân sinh, Nhậm Thanh Lâm hơi khom lưng trước khán giả, bước xuống bục trong một tràng tiếng vỗ tay.

Giản Nhiên chuẩn bị chuyên tâm thưởng thức bài phát biểu của tiểu học bá nhà họ, đang muốn cất điện thoại, thì nhận được tin nhắn của Nhậm Thanh Lâm.

.R : Học trưởng là đến xem tôi sao?

Giản Nhiên Nhiên Nhiên: 【Không phải, mau cút, hỏi nữa lão tử đánh chết cậu.jpg】

.R : Anh đứng đó đừng động.

Giản Nhiên Nhiên Nhiên: 【Ba cậu đang bận.jpg】

.R : Tôi cút rồi.

Giản Nhiên: ???

Trên sân khấu, Kha Ngôn đứng sau bục phát biểu, bắt đầu bài diễn thuyết đầu tiên trong đời cậu ta.

Giản Nhiên giơ điện thoại lên, muốn chụp mấy tấm lưu làm kỷ niệm, bỗng nhiên nghe thấy có người nói nhỏ bên tai cậu: "Học trưởng."

Giản Nhiên giật mình một cái, điện thoại xém chút làm rớt, quay đầu thấy Nhậm Thanh Lâm, thấp giọng mắng: "Cậu ở đâu ra vậy, doạ ba một trận."

"Tôi từ bên ngoài vòng qua đây."

Trong góc có chút xíu không gian, hai đại nam nhân tụm lại, Giản Nhiên còn ngửi thấy được cả mùi hương trên người Nhậm Thanh Lâm.

Đó là mùi của nước giặt đồ, nhàn nhạt, tươi mát, hình như là hương hoa nhài, có chút dễ ngửi.

Giản Nhiên dùng khuỷu tay đẩy đẩy Nhậm Thanh Lâm, "Trên Trái Đất chỉ thừa có miếng đất này thôi sao? Cách xa tôi chút."

"Nhưng mà học trưởng," Nhậm Thanh Lâm chỉ chỉ cái camera treo trên không, "Nơi khác sẽ bị chụp được."

"Vậy cậu quay lại vị trí của mình đi."

Nhậm Thanh Lâm cúi đầu nhìn vành tai Giản Nhiên, ngữ khí tự nhiên, "Vị trí của tôi ở hàng thứ nhất, bây giờ quay lại quá thu hút ánh mắt người khác rồi."

Giản Nhiên hết nói nổi, "Vì vậy cậu lại đây làm gì."

Nhậm Thanh Lâm ném nồi: "Không phải học trưởng bảo tôi cút lại đây sao?"

"Tôi mẹ nó lúc nào......"



Giản Nhiên bất giác nâng cao âm lượng, mấy sinh viên ngồi ở hàng cuối nghe thấy động tĩnh quay đầu nhìn quanh. Giản Nhiên trong lòng "Đệt" một tiếng, nắm cổ tay Nhậm Thanh lâm đem đối phương kéo xuống.

Bài phát biểu của Kha Ngôn vẫn tiếp tục, cậu ta đọc từng chữ rõ ràng, tốc độ vừa vặn, hoàn toàn không nghe ra là đang căng thẳng.

Hai người ngồi xổm mặt đối mặt, mắt to trừng mắt nhỏ, tay Giản Nhiên vẫn còn nắm lấy cổ tay Nhậm Thanh Lâm.

Giản Nhiên nhịn không được oán giận: "Này là chuyện gì, tôi muốn xem bài diễn văn của bạn cùng phòng, tim đập một trăm tám, làm y như lúc trốn học ở cấp ba. Trường học rác rưởi, sớm muộn cũng đóng cửa."

"À......có điều học trưởng," Nhậm Thanh Lâm chậm rì rì nói, "Anh có thể buông tay tôi ra trước được hay không?"

Lại nắm không buông, sẽ xảy ra chuyện đó.

Giản Nhiên buông tay ra, xỉa xói một câu: "Cậu sao mà lảm nhảm như con gái."

Kha Ngôn phát biểu xong, hội hợp với đám cùng phong ở của hội trường.

Quý Nguyên Hi thổi một hồi rắm cầu vồng(*tâng bốc), đem Kha Ngôn khen đến choáng choáng váng váng, xém chút tìm không thấy đường về ký túc. Đến nỗi Thẩm Tử Kiêu có quan hệ bình thường với Kha Ngôn cũng không chút keo kiệt khích lệ: "Được a lão đệ, cánh của cậu đủ vững đó, có thể tực tiếp debut rồi."

Kha Ngôn hưng phấn đến đỏ bừng mặt, "Tôi mời mọi người ăn khuya?" Cậu ta nhìn thấy Nhậm Thanh Lâm bên cạnh Giản Nhiên, thuận tiện mời luôn Nhậm Thanh Lâm.

Mấy người bọn họ đi đến một quán đồ nướng ngoài trường học, mua hơn hai trăm xiên nướng với mấy chai bia.

Ông chủ hỏi bọn họ muốn hơi cay, cay vừa, hay đặc biệt cay, Thẩm Tử Kiêu nói: "Giản Nhiên không thể ăn cay."

Nhậm Thanh Lâm: "Vậy không cay."

Quý Nguyên Hi: "Đồ nướng không bỏ cay là không có linh hồn, Nhiên Nhiên ông có thể cố được không?

Giản Nhiên nghĩ hơi cay chắc cũng không cay mấy, gật đầu: "Được."

Thẩm Tử Kiêu gỡ bộ đồ ăn dùng một lần, trêu đùa nói: "Ey, Giản Nhiên, ông có muốn dùng nước sôi rửa qua không?"

Giản Nhiên trừng mắt hắn, "Ông bán bảo hiểm sao, sao mà nói nhiều như vậy."

Xiên nướng lên rồi, Quý Nguyên Hi nếm một miếng liền hô thẳng một chút vị cay cũng không cảm thấy. Giản Nhiên thả lỏng tâm, lấy một xiên lòng vịt nếm thử.

"......"

Quý Nguyên Hi mong đợi nhìn cậu: "Có phải căn bản không cay phải không?"

Giản Nhiên bình tĩnh buông xiên lòng vịt, nhấc tay ý bảo ông chủ: "Làm phiền cho hai chén nước sôi để nguội."

Tiếp theo đây, Giản Nhiên ăn mỗi xiên thịt nướng đều phải uống hai lần nước, nhưng cho dù như vậy, cậu vẫn là cay đến mồ hôi đầy đầu, môi ửng đỏ.

Kha Ngôn hỏi: "Giản ca cậu ăn như vậy, thật sự có hương vị sao? Tôi lại gọi thêm mấy xiên không cay đi."

Giản Nhiên tỏ vẻ: "Mấy cậu không cần để ý tôi, tôi một chút cũng không cảm thấy cay......còn bia không? rót cho baba đầy lên."

Nhậm Thanh Lâm ngồi đối diện cậu, chỉ cảm thấy học trưởng như thế này vừa đáng yêu vừa đáng thương. Hắn rót đầy bia cho Giản Nhiên, Giản Nhiên cầm lấy ly liền đưa đến miệng uống, bởi vì uống quá gấp, bia từ khoé miệng cậu tràn ra, một đường chảy đến hầu kết.

Nhậm Thanh Lâm đưa cho cậu một tờ giấy, nói: "Học trưởng thật sự là một chút cay cũng không ăn được a."

Thẩm Tử Kiêu: "Người Quảng Đông bọn họ đều như vậy đó."

Giản Nhiên nhận lấy giấy lau lau miệng, "Ông bớt vơ đũa cả nắm, tui không đại diện cho tất cả người Quảng Đông."

Nhậm Thanh Lâm khuyên cậu: "Học trưởng vẫn nên ăn chút thứ khác đi."

Giản Nhiên không kiên nhẫn nói: "Đã nói không cần."

Kha Ngôn gia cảnh phổ thông, mời bọn họ ăn một bữa cơm tiêu mất mấy trăm, không cần thiết vì khẩu vị của mình cậu mà chi thêm.

Nhậm Thanh Lâm nhìn cánh môi đã ửng hồng của Giản Nhiên, không nói gì nữa.

Ăn xong xiên, Nhậm Thanh Lâm nói muốn mời mọi người uống trà sữa, Giản Nhiên chọn trà đào, đến tay lại là trà bưởi mật ong.(*Giải nóng)

Giản Nhiên: ? ? ?

Nhậm Thanh Lâm: "Tôi hình như nhớ nhầm rồi, học trưởng uống tạm?"

Giản Nhiên: "......Được thui."



Rất nhanh là tới Trung thu, sớm muộn gì thời tiết đều có chút lạnh. Gió thổi qua, nhiệt độ trên mặt Giản Nhiên giảm đi không ít, cậu cắn ống hút, cùng với đám bạn, thích ý đi trong khuôn viên trường.

Lúc đi qua thư viện, bọn họ đυ.ng phải Đường Đường vừa mới tự học xong. Đường Đường hào phóng chào Giản Nhiên, như một người đã thay đổi.

Thẩm Tử Kiểu nhớ tới trận đánh cược, hỏi: "Giản Nhiên, Đường Đường tỏ tình với ông chưa a?"

Quý Nguyên Hi giành trả lời: "Tỏ tình rồi, Nhiên Nhiên thập phần cảm động, sau đó từ chối cô ấy."

Quý Nguyên Hi "nằm vùng" trong đám nữ sinh, hắn biết những chuyện này Giản Nhiên cũng không cảm thấy kỳ quái.

"Nhiên Nhiên ông đừng cảm thấy áy náy, tui nghe nói Đường Đường đã bỏ qua rồi, đang cùng một học trưởng tìm hiểu a."

Nhậm Thanh Lâm cười cười, "Vậy cô ấy cũng hơi nhanh đi."

"Chẳng lẽ còn ngốc đợi Giản Nhiên quay đầu sao?" Quý Nguyên Hi nói, "Giờ cũng là năm 9012 rồi, ai còn đi làm chó liếʍ a."(*mặt nóng dán mông lạnh)

Huấn luyện quân sự vừa kết thúc, liền đến lúc các câu lạc bộ chiêu sinh.

Giản Nhiên lười, lúc năm nhất báo danh một câu lạc bộ e-sport, hoạt động câu lạc bộ là đi tiệm net mở máy chơi game. Cậu đi được mấy lần, cảm thấy không có gì thú vị, sau liền không tham gia hoạt động câu lạc bộ nữa, lúc muốn tìm người chơi game cùng thì vào nhóm Wechat hô một tiếng là được.

Thẩm Tử Kiêu đối với chiêu sinh câu lạc bộ cũng hơi hứng thú, chuẩn xác mà nói, hắn cảm thấy hứng thú với câu lạc bộ anime có các tiểu tỷ tỷ cosplay. Giản Nhiên bị hắn nài ép lôi kéo đến quảng trường sinh viên, quầy hàng của các câu lạc bộ trưng bày chỉnh tề trên quảng trường, người so với căn tin lúc huấn luyện quân sự còn nhiều hơn. Phía trước một câu lạc bộ nhỏ, một sinh viên bị mấy học trưởng học tỷ vây quanh; phía trước các câu lạc bộ hot, tân sinh còn phải xếp hàng nhận bảng mẫu tiến hành thi viết.

Thẩm Tử Kiêu đi xem tiểu tỷ tỷ rồi, Giản Nhiên bị mấy người bạn trong câu lạc bộ e-sport kéo tới nói chuyện.

Mấy người đó bỗng nhiên chuyển đề tài: "Ay Giản Nhiên, kia chắc là Nhậm Thanh Lâm của khoa mấy ông đi?"

Giản Nhiên nhìn theo tầm mắt của người đó, liền thấy Nhậm Thanh Lâm bị mấy học tỷ mặc Hán phục vây quanh, mặt có chút không kiên nhẫn.

Giản Nhiên hừ nhẹ một tiếng: "Tên ngốc."

Bị vây lại cũng không biết tìm đường chạy.

"Không biết cậu ta có chơi game không," người trong câu lạc bộ nói, "Nếu cậu ta có thể gia nhập câu lạc bộ chúng ta thì tốt rồi, khẳng định có thể thu hút một đám em gái, liền giống y ông năm ngoái."

Giản Nhiên nói: "Tui đi hỏi thử cậu ta."

Giản Nhiên gọi một tiếng: "Nhậm Thanh Lâm."

Nhậm Thanh Lâm theo âm thanh thì thấy Giản Nhiên, buồn bực trong lòng tan thành mây khói. "Xin lỗi học tỷ, có người đang gọi tôi."

"Vậy chúng ta thêm Wechat trước đi, tình huống cụ thể của câu lạc bộ tôi lên Wechat nói với cậu."

Giản Nhiên thúc giục nói: "Cậu đứng ngốc ở đó làm gì."

Nhậm Thanh Lâm cười cười, "Tôi phải đi rồi, nếu không học trưởng sẽ giận đó."

Nhậm Thanh Lâm đi qua đám người, đi đến trước mặt Giản Nhiên, "Cảm ơn học trưởng đã cứu."

Giản Nhiên đem Nhậm Thanh Lâm đến nơi ít người, truyền thụ kinh nghiệm cho hắn: "Lúc cậu từ chối bọn họ dứt khoát một chút, đừng dong dong dài dài. Cậu muốn báo danh câu lạc bộ nào?"

Nhậm Thanh Lâm nói: "Có câu lạc bộ tiếng Quảng Đông không?"

Giản Nhiên dừng bước, "Cậu muốn học tiếng Quảng Đông?"

"Ừ."

Giản Nhiên hiếu kỳ hỏi: "Vì sao? Về sau cậu khẳng định sống ở Bắc Kinh, không cần thiết lắm đi."

Nhậm Thanh Lâm nói: "Chỉ là cảm thấy thú vị, muốn học."

"Vậy cậu có thể xem nhiều thêm kịch trên TVB."

"Xem rồi, tôi đã học được một chút câu nói cơ bản thông dụng."

Giản Nhiên dâng lên hứng thú, "Cậu đã biết nói những gì?"

"Xin chào, cảm ơn," Nhậm Thanh lâm dừng dừng, rũ mắt nhìn môi Giản Nhiên, trầm thấp nói: "Còn có......Tôi thích bạn."

14:11_2022-01-29