Chương 13: Tự Giữ Của Hồi Môn Của Mình

Chân Tần Thâm không thuận đi lại, các bậc thang nhỏ giữa các sãnh trong nhà có độ dốc vừa phải. Có tháng máy trực tiếp lên lầu 2 và lầu 3.

Bức tường nhẫn nhụi bên trong thang máy phản chiếu gương mặt nghiêm nghị của Tần Thâm, Bùi Ngữ đẩy phía sau xe lăn mơ hồ thấy trên gương mặt Tần Thâm hơi đỏ ửng. Vừa ngước mắt lên liền phát hiện Tần Thâm dường như đang nhìn gương mặt mình phản chiếu trên bức tường trong thang máy.

“Muốn cùng ngủ thật sao?” Bùi Ngữ hé môi hỏi, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi mỏng.

“Lúc nãy ở phòng khách trước mặt ông, không phải cậu đồng ý rất dứt khoát sao.” Tần Thâm cười hỏi.

Bùi Ngữ lầm bầm: "Ông ngoại anh nói chúng ta nhất kiến chung tình.”

“Ông nói gì cậu đều tin?”

Bùi Ngữ ngơ ngác, không hiểu câu này có ý gì, vừa định hỏi lại “ting” tiếng thang máy mở cửa vang lên.

Vì để giảm bớt tiếng bánh xe lăn trượt trên sàn, hành lang lầu 2 trải một lớp thảm, không phải loại ma sát mạnh, bề mặt thảm bóng loáng, được sơn hoa văn kim cương rất đẹp.

Bùi Ngữ đẩy Tần Thâm, đi ngang mỗi phòng, Tần Thâm đều đơn giản giới thiệu chức năng của chúng. Ngoại trừ ngoài giang phòng ngủ. Có phòng trò chơi Tần Nghị Dương thường xuyên sử dụng, phòng xem phim, phòng bi-a, phòng sưu tập mô hình đầu máy xe lửa, quần áo giày đá bóng. Có phòng sách Tần Thâm thường sử dụng, phòng tập, phòng họp. Có phòng trà mà ông nộ Tần thích, phòng tranh, phòng chuyên dùng để sưu tập sách, còn có phòng sưu tập đồ sứ và các đồ cổ linh tinh.

Bùi Nghĩ nghe mà ngơ ngác, đầu óc choáng váng.

“Các phòng này cậu đều có thể vào, nhưng nếu muốn vào phòng sưu tầm của ông chơi, phải cẩn thận một chút.”

“Nếu không làm bể các đồ sứ trong phòng ông sẽ khóc đó.”

“......” Bùi Ngữ không thể tưởng tượng được bộ dáng ông ngoại của Tần Thâm khóc lớn sẽ thế nào.

Lúc này liền liên tục cự tuyệt: “Tôi không đến nơi nguy hiểm như thế chơi đâu, nếu thật sự làm bể một cái, tôi bán mình cũng không đền nổi .”

Tần Thâm khẽ cau mày, loại câu nói này không phải lần đầu tiên nghe Bùi Ngữ nói, anh hơi nghiêng người, ngữ khí hơi nghiêm túc.

“Những thứ đó đều là vật chết, cậu rất quý giá, chí ít ở chỗ tôi những vật đó luôn không so được với cậu.”

“Sau này loại câu đó đừng để bên miệng nữa, biết không?”

“À...” Bùi Ngữ thấy vẻ nghiêm túc của Tần Thâm nên thuận theo đáp ứng.

Tuy Bùi Ngữ không hiểu tại sao Tần Thâm tức giận, nhưng loại cảm giác được đặt trong tim coi trọng rất tốt.

Khi Bùi Ngữ còn học trung học cơ sở cũng không tìm được loại công việc bán thời gian chính thức nào, cơ bản chỉ là công việc phục vụ ai cũng làm được, chất lượng khách hàng mà cậu gặp không đồng đều, Bùi Ngữ không chỉ một lần nghe thấy những lời lẽ xúc phạm từ những ông chủ, khách hàng.

“Vậy về sau tôi sẽ không nói nữa.”

Bùi Ngữ chọc nhẹ vào bờ vai của Tần Thâm: “Anh đừng giận tôi.”

Tần Thâm cau mày, nhếch vai hàm sắc bén uyển chuyển: “Tôi không giận.”

“Vâng, vâng, vâng anh không giận.” Bùi ngữ chỉ vào giữa đôi lông mày của Tần Thâm: “Vậy chỗ này thả lỏng một chút.”

Tần Thâm: “.....”

Tần Thâm thả lỏng đôi lông mày cau chặt, đôi tai ửng đỏ.

Sau khi tham quan xong, hai người quay lại trước cửa phòng ngủ. Thấy Bùi Ngữ thật sự muốn cùng mình ngủ trưa, Tần thâm nhắc nhở: “Cậu thật sự muốn cùng ngủ sao?”

“Thật ra lúc nãy ông gạt cậu đó, tôi không nói như thế bao giờ.”

“Ả?” Bùi Ngữ kinh ngạc.

“Không ngờ cậu thừa nhận linh hoạt như thế.” Khóe môi Tần Thâm câu lên mang nụ cười nhẹ.

Bùi Ngữ: “!”

Bùi Ngữ lẩm bẩm: “Ông tại sao lại thế chứ? ” giống như một con cáo già có thể lừa dối cậu một cách hoàn hảo, mấu chốt là cậu cũng đã bịa ra lý do tại sao Tần Thâm nói bọn họ nhất kiến chung tình, còn hình thành một vòng khép kín hoàn hảo.

“Muốn đi xem phòng cậu không?” Tần Thâm dẫn Bùi Ngữ mở căn phòng đã đặc biệt được dọn dẹp.

Khi cánh cửa được đẩy ra, trong không khí có hương hoa hồng thoang thoảng. Nhìn vào bên trong phòng này còn lớn hơn nhiều so với phòng của Lâm Thư Tinh. Phong cách cổ điển Trung Quốc đơn giản thanh lịch, màu gỗ lim diện tích lớn làm nổi bật sự sang trọng nhưng không chói mắt.

Các đồ dùng gia dụng được bày biện trong không gian thoáng đãng, bắt mắt nhất là chiếc giường lớn được đặt ở giữa, chăn lụa được thêu chỉ vàng lộng lẫy, trên đầu giường đặt một bó hoa hồng.

Cửa sổ cách mấy mét, tấm rèm cửa màu trắng bị gió thổi, quét qua bàn ghế nghe xào xạc, kế bên là giá sách dựa vào tường cao mấy mét, bên trong được bày những cuốn sách giải trí thích hợp cho giới trẻ.

“Bên đây đẩy ra là phòng để đồ, thím Chu đã kêu người chuẩn bị quần áo bốn mùa, đồ ngủ đều được treo ở đây.”

“Nội y ở phía dưới cùng, bên đây có vài loại nước hoa và đồng hồ đơn giản.”

“Trong này có thuốc ức chế, miếng dán tuyến thể ,vòng tay vòng cổ ức chế, tùy thuộc vào cậu thích sử dụng loại nào.”

“Không có mua quá nhiều, sau này cậu thích món nào thì nói với tôi, tôi sẽ chậm rãi thêm vào.”

Tần Thông nhìn Bùi Ngữ đang phát ngốc, vẫy vẫy tay trước mặt cậu: “Hồi thần.”

“Chuẩn bị quá đầy đủ rồi?” Bùi Ngữ bây ngờ.

Ở lâm gia, Bùi Ngữ dù đã dọn vào phòng ngủ của Lâm Thư Tinh, nhưng cậu không có hứng thú với việc trang trí phòng, vì Bùi Ngữ biết có một ngày sẽ rời khỏi nơi đó. Lâm gia chỉ là nơi ở tạm thời của Bùi Ngữ, không phải nhà cậu.

Bước lên tấm thảm mềm mại, Bùi Ngữ thấy được những bông hoa hồng khắp nơi trong phòng, trái tim hơi rung động.

“Sau này cậu sẽ ở đây, không làm phiền cậu ngủ trưa nữa, ngày mai nhập học rồi hôm này nghỉ ngơi cho khỏe.”

Tần Thâm xoay xe lăn đi ra khỏi phòng, nhưng cái đuôi nhỏ ở phía sau vẫn cứ đi theo anh. Còn tưởng Bùi Ngữ chỉ muốn đi xem phòng anh. Cách bài trí phòng của Tần Thâm và Bùi Ngữ không khác nhau lắm, nhưng phong cách bày trí chất lãnh đạm, ga trải giường màu xám, giá sách đều là sách chuyên môn liên quan đến nghề nghiệp.

Đi một vòng không thấy Bùi Ngữ rời khỏi.

“Ừm? Không về phòng mình sao?” Tần Thâm hỏi.

Bùi Ngữ kéo thanh kéo vali, lắc đầu, đối diện với đôi mắt đen dưới hàng lông mày thẳng của Tần Thâm.

“Tôi vẫn nên cùng anh ngủ đi.” Bùi Ngữ cúi đầu, chủ động đề cập đến việc này khiến cổ cậu đỏ bừng.

Bùi Ngữ chú ý đến ánh mắt của Tần Thâm ngày càng âm trầm vội giải thích: “Trong nội dung của bảng thỏa thuận, trong một khoảng thời gian ngắn tôi cảm thấy tôi và anh không cách nào phát sinh.....”

“Việc hôn môi.”

“Nếu nắm tay và ôm thì có thể.”

Đôi mắt Bùi Ngữ trong veo, trước mặt Tần Thâm nói một câu khiến anh cảm thấy buồn cười.

“Chỉ ôm nhau ngủ, tôi tin Tần tiên sinh sẽ không có ý nghĩ gì với tôi.”

Hai người đối mắt trầm mặc vài giây.

Cuối cùng hầu hết Tần Thâm khẽ động,vẫy tay: “Cúi thấp người xuống.”

Bùi Ngữ chớp mắt, vừa cúi người xuống liền ngửi thấy nồng đậm tin tức tố mùi tuyết tùng của đối phương.

“Cảm ơn cậu tin tưởng tôi.” Đôi môi mỏng của Tần Thâm ghé sát vào tai cậu thì thầm: “Nhưng—” Tần Thâm đột nhiên đặt tay vào sau gáy Bùi Ngữ, dưới miếng dán chính là tuyến thể mềm yếu của Omega.

“Ngay cả bản thân tôi cũng không tin tưởng mình, biết không?”

Lúc sao cổ bị nhéo một cái, thân thể Bùi Ngữ cứng ngắc, xém chút nữa nhảy dựng lên, một dòng điện từ xương cụt truyền lên phía trên. Đôi mắt Bùi Ngữ ngập tràn hơi sương, nốt ruồi đỏ dưới mắt trái càng trở nên đẹp hơn.

“Vậy....” Bùi Ngữ nhịn không được cảm thấy rụt rè.

Tay đang đặt ra sau gáy cuối cùng cũng được thả ra, Bùi Ngữ thở phào nhẹ nhõm.

“Tôi có thể khống chế bản thân.”

“Nhưng không có nghĩa là không có ý gì với cậu, biết không?”

“Biết, biết rồi.” Bùi Ngữ ngượng ngùng đỏ mặt.

Tần Thâm câu môi: “Nếu cậu không để ý, cũng có thể ôm nhau ngủ.”

Đến lượt Bùi Ngữ quyết định, đầu cậu choáng váng mở miệng nói: “Vậy tôi có thể thử trước không?”

“Thử trước....?” Tần Thâm cúi đầu, giơ tay che môi cười khẽ.

Mặt Bùi Ngữ đỏ lên: “Không được sao?”

Nếu như Tần Thâm không chấp nhận được, lập tức chạy đến phòng đối diện ngủ!!!

“Được, vậy thì thử xem.” Tần Thâm vặn khớp tay nới lỏng cà vạt, cởϊ áσ ngoài leo lên giường trước.

Bùi Ngữ nhìn thấy thế thì cởi giày, đi lên từ phía bên còn lại.

Giường rất rộng, Bùi Ngữ và Tần Thâm ngủ cách một khoảng rất xa, giống như cách một con sông.

“Nếu muốn thử, có thể xích lại gần hơn.” Tần Thâm nói.

Bùi Ngữ liếʍ môi giống như một con thú nhỏ đang cảnh giác, từng bước từng bước tiến về phía Alpha hung dữ kẻ đang muốn cắn cổ cậu. Lúc đang dịch chuyển chậm, có một bàn tay luồn qua eo Bùi Ngữ.

Thả lỏng tay, Bùi Ngữ lăn vào trong lòng Tần Thâm, áp lưng vào ngực Tần Thâm cách một lớp áo sơ mi mỏng.

Nhiệt độ dần lan tràn, trong lúc nhất thời Bùi Ngữ không dám có hành động gì thiếu suy nghĩ.

“Thả lỏng một chút, chỉ ôm thôi.” Tần Thâm nói.

Bùi Ngữ ngượng ngùng nói: “Vâng.”

Đi lên ngủ trưa chỉ là mượn cớ, lúc nãy trên xe đã ngủ nhiều rồi, Bùi Ngữ cũng không buồn ngủ nữa.

Sóng lưng vẫn còn căng thẳng, mấy chục giây sau Bùi Ngữ phát hiện Tần Thâm không làm ra hành động gì gây phiền phức cho mình mới chậm rãi thả lỏng.

Vốn dĩ sau này cũng phải quen với sự tiếp xúc như thế.

Trong lòng Bùi Ngữ nghĩ.

Không biết cái gáy mỏng manh của mình hoàn toàn bị lộ ra trước mắt Alpha, lông mi dài Tần Thâm cụp xuống nhìn chằm chằm vào miếng dán tuyến thể.

Không phải miếng dáng tuyến thể hình mèo con lúc trước dán cho Bùi Ngữ, là một con thỏ, chắc sau này Bùi Ngữ tự mình đổi.

Miếng dán tuyến thể có tác dụng ngăn chặn tin tức tố của Omega tỏa ra, có thể giảm bớt rất nhiều phiền phức.

Có thể lúc dán vòng tay ra sau lưng, miếng dán bị Bùi Ngữ làm cong vẹo.

Dựa vào việc Bùi Ngữ không nhìn thấy, ánh mắt Tần Thâm rất càn rỡ, Tần Thâm dùng sức nhìn chằm chằm vào nơi cong lên, hơi dùng sức hô hấp, có thể ngửi thấy mùi hoa hồng nhàn nhạt.

Có lẽ do ánh mắt phía sau quá nóng, sau cổ Bùi Ngữ giống như bị thiêu đốt, lại cảm thấy như ảo giác, rõ ràng Tần tiên sinh không làm gì cả. Thân trên của họ dựa hơi gần, chân hoàn toàn không tiếp xúc nhau.

Không khí trở nên ái muội, hơi nóng.

Lỗ tai Bùi Ngữ đỏ lên, giọng run rẩy: “Tần tiên sinh...”

“Không gọi anh nữa sao?” Một giọng nói khàn khàn mang theo chút chế giễu từ phía sau truyền đến.

Lông mi Bùi Ngữ khẽ run, vẻ mặt ngượng ngùng, nắm đắm đặt trước ngực vô thức siết chặt.

“Anh và ông cùng lừa tôi, còn cười tôi.” Bùi Ngữ nhỏ giọng trách móc.

“Tôi nhận sai, muốn phạt tôi như thế nào.”

Tần Thâm nghiêng người cánh tay phải bị Bùi Ngữ đè lên, tay còn lại đặt nhẹ lên người Bùi Ngữ, không dám siết chặt, sẽ dọa người.

Người ở trong lòng dường như rất mềm, Tần Thâm rất muốn ôm, nhưng biết loại hành vi này hơi quá phận, nắm tay siết lại.

Phạt như thế nào?

Bùi Ngữ nhất thời không nghĩ ra: “Đợi tôi nghĩ ra sẽ nói với anh.”

“Cũng được.”

Dựa gần một lúc, Bùi Ngữ dần dần quen với việc tiếp xúc khoảng cách gần với Alpha. Cậu không biết trong lòng Tần Thâm nghĩ gì, dựa vào biểu hiện của người nào đó, giống một chính nhân quân tử.

Sau vài phút, Bùi Ngữ thả lỏng muốn hỏi vài câu về bố mẹ Tần Thâm, vừa quay người, bắt ngờ bắt gặp một ánh mắt đen như mực.

Bùi Ngữ trong lòng run lên, lời nói xoay chuyển: “Anh vẫn chưa ngủ sao?”

“Cậu cũng chưa ngủ.” Tần Thâm nói.

Bùi Ngữ: “Tôi không buồn ngủ lắm.”

Bùi Ngữ vừa nói chuyện, hơi thở lướt qua môi Tần Thâm, dọa Bùi Ngữ sợ hãi vội vàng quay người lại.

Tần Thâm cố nén nụ cười sắp bật ra khỏi cổ họng, nếu anh cười Bùi Ngữ sẽ xấu hổ và tức giận.

Hai người vốn không muốn ngủ, cũng dần dần chìm vào giấc ngủ.

Tần Thâm nghe tiếng chuông điện thoại, mở mắt tắt điện thoại, xem tin nhắn rồi đi xử lý công việc. Vừa nghiêng đầu nhìn, Bùi ngữ đã hoàn toàn chìm vào giấc ngủ, lá gan lớn hơn nhiều. Một chút cũng không sợ, mặt và chân đều xích lại gần. Tần Thâm dừng lại cẩn thận rút cánh tay bị đè cả buổi chiều ra.

Cánh tay hoàn toàn tê dại, Tần Thâm nhẹ nhàng “hừ” một tiếng, Bùi Ngữ phát ra vài tiếng lảm nhảm, Tần Thâm bất động sợ ồn cậu ngủ.

Khoảng thời gian đầu sau khi phân hóa cần nghỉ ngơi tốt, Tần Thâm nhẹ nhàng ra khỏi cửa.

Vừa đóng cửa liền đυ.ng phải Tần Thước từ phòng trà đi ra.

Tần Thước đi qua: “tiểu Ngữ còn đang ngủ trưa à?”

Tần Thâm gật đầu: “Vâng, cậu ấy vừa phân hóa không lâu, ngủ nhiều.”

“Ha ha, vẫn là ông đáng tin hơn, một chiêu có thể khiến Bùi Ngữ ở chung phòng với con.”

“À, việc này con đã nói với Bùi Ngữ, cậu ấy biết.”

Tần Thước: “Biết gì?”

Ngữ khí Tần Thâm nhàn nhạt: “Biết ông gạt cậu ấy.”

Tần Thước: “.....”

“Vậy sau này Bùi Ngữ ở phòng đối diện con?”

Tần Thước nhìn cháu trai hoàn toàn không gấp gáp: “Con không biết theo đuổi người ta, để con tự mình đến, không biết phải đợi đến tháng năm nào.”

Tần Thâm không quá tùy tiện với việc này: “Cũng không thiếu chút thời gian đó.”

“Huống hồ.....”

“Huống hồ cái gì?”

“Cậu ấy còn nhỏ.”

***

Đợi Bùi Ngữ tỉnh lại đã ba giờ chiều. Cậu xách vali đi đến phòng đối diện, thu dọn quần áo.

Xuống lầu hỏi thím Chu Tần Thâm đi đâu rồi, nghe nói Tần tiên sinh đang ở phòng sách làm việc, Bùi Ngữ cũng không tiện làm phiền.

Nhưng một mình đối diện với ông Tần Bùi Ngữ xấu hổ, cũng may Tần Nghị Dương mời cậu cùng chơi game.

Bùi Ngữ cũng chưa bao giờ chơi loại trò chơi hai người này.

Tần Nghị Dương giải thích các nút bấm và thao tác: “Đại khái là thế rất đơn giản.”

Hai người thử chơi hai ván, vừa mới bắt đầu Tần Nghị Dương còn tưởng mang người chơi sẽ phí sức, không ngờ Bùi Ngữ lợi hại hơn nhiều so với tưởng tượng của Tần Nghị Dương, về cơ bản đều hiểu hoàn toàn nhìn không ra người mới.

“Cứu cứu cứu, anh dâu nhỏ anh mau bước lên em!!!” Tần Nghị Dương la lớn.

Vừa nghe, Bùi Ngữ run tay xém chút nữa không cứu được Tần Nghị Dương.

Sau khi kết thúc một ải, Tần Nghị Dương nhìn mặt Bùi Ngữ đỏ: “Trò chơi này cực kỳ kí©h thí©ɧ đúng không! Anh xem anh chơi đên đỏ mặt rồi.”

Bùi Ngữ: “.....”

“Thương lượng một chuyện.” Bùi Ngữ buông điều khiển xuống.

“Việc gì?” Tần Nghị Dương khui hai lon coca, đưa cho Bùi Ngữ một lon.

Bùi Ngữ: “Trong trường học, tuyệt đối đừng gọi tôi anh dâu nhỏ.”

“Được, được, được, xin lỗi, vậy sau này em gọi anh là Bùi ca? Em vẫn chưa thành niên, anh lớn hơn em một chút.”

“Bùi ca! Sau nay em nhất định nhớ rõ.”

“Được.” Bùi Ngữ thở phào nhẹ nhõm, uống một ngụm lớn coca, cực kỳ sảng khoái.

Bùi Ngữ nhớ đến việc không nhìn thấy bố mẹ Tần Thâm, do dự hỏi ra miệng.

“Anh nói bọn họ à.....”

Sắc mặt Tần Nghị Dương không tốt, cho dù trong phòng trò chơi không có người khác, Tần Nghị Dương vẫn nói nhỏ bên tai Bùi Ngữ.

“Quan hệ giữa anh tôi và bố mẹ không tốt.”

Bùi Ngữ: “Xảy ra việc gì?”

“Thì.....”

Tần Nghị Dương nói: “Có liên quan đến việc tiếp quản Tần thị.....”

Nghe xong Tần Nghị Dương phổ cập kiến thức, Bùi Ngữ mới hiểu rõ, vì sao quan hệ giữa Tần Thâm và bố mẹ không tốt.Lúc đầu ông nội Tần và bà nội sinh ra hai nam một nữ, nhưng vấn đề kinh doanh của ba đứa con ở mức độ bình thường không nổi bậc, Tần Thước vốn dĩ muốn chọn người giỏi nhất trong số họ.

Nào biết được cô con gái út kết hôn với một Alpha, vào Tần gia ở rễ, sau đó không kêu sinh được một đứa con, chính là Tần Thâm, điều này mang đến hy vọng cho Tần Thước.

Tần Thâm từ nhỏ đã phát triển đáng kinh ngạc, học gì cũng rất nhanh.

Tần Thước vốn rất thương cháu ngoại, thấy Tần Thâm có phong thái riêng của chính mình liền chuẩn bị bồi dưỡng Tần Thâm trở thành người kế thừa Tần thị tiếp theo.

Vừa nói câu này ra, sắc mặt đứa con trai lớn và đứa con trai thứ hai liền đổi, bố của Tần Thâm cũng không vui, ông ấy lúc đầu ở rễ là muốn đánh chủ ý lên Tần thị.

Tần Thâm lớn lên, tuổi còn trẻ đã ngồi ở vị trí cao.

Hai người cậu của Tần Thâm không ngồi yên được nữa, bố Tần Nghị Dương cũng là con trai thứ hai của ông Tần,sau đó đã tự mình rút khỏi tranh đấu, ngồi vào vị trí phó chủ tịch của Tần thị.

Nhưng người con trai lớn của ông Tần không chấp nhận được kết quả này, liên hợp với bố của Tần Thâm và các cổ đông đoạt quyền cổ đông Tần thị.

Sau khi kế hoạch thất bại, thậm chí không tiếc an bài tai nạn mưu sát Tần Thâm. Sau đó là màn đại nghĩa diệt thân, Tần Thâm đưa người cậu lớn vào nhà giam, Tần Thước muốn cầu tình, nhưng đứa con lớn này khiến người ta lạnh tâm, nhìn đôi chân tàn tật của Tần Thâm, Tần Thước cũng không cách nào quản chuyện này nữa.

Bố Tần Thâm không tham gia vụ tai nạn xe, nhưng cũng mang lại tổn thất kinh tế rất lớn cho tập đoàn, việc bố Tần Thâm liên hợp với cổ đông đối đầu với anh, mẹ Tần Thâm cũng biết nhưng không ngăn cản.

Sau việc này, quan hệ giữa bố mẹ và Tần Thâm ngày càng xa cách, năm mới hai người họ mới trở về nhà cũ ăn bữa cơm, bình thường đều du lịch ở các nước.

“Ra là thế.....” Bùi Ngữ lặng lẽ ăn dưa, cảm thấy hơi đau lòng.

“Xem ra tôi cũng rất giống với Tần tiên sinh, là bắp cải trắng bố mẹ không thương không muốn.”

“Anh!”

Tần Nghị Dương thấy Tần Thâm đến, liền gọi.

Bùi Ngữ hơi sững sờ, cứng ngắc quay đầu lại, đối mắt với cây bắp cải còn lại.

“....”

Tiêu rồi, ở sau lưng nói chuyện người khác bị bắt gặp!

Mặt Bùi Ngữ đỏ lên, không dám nhìn Tần Thâm.

May là vài giây sau, Tần Thâm chủ động đánh vỡ bầu không khí xấu hổ: “Theo tôi vào phòng sách một lát, có chuyện nói với cậu.”

Tạm biệt Tần Nghị Dương, từng bước đi theo sau Tần Thâm.

Một đường Tần Thâm cũng không trách Bùi Ngữ trộm nghe ngóng chuyện riêng của người khác.

Đến phòng sách, Tần Thâm lấy một phần văn kiện ra, bên trong có một danh sách ghi lại các loại xe sang, đồng hồ xa xỉ, ngọc bội trang sức, nhà ở sang trọng và vài cửa hàng phồn hoa ở trung tâm thành phố Giang thành.

“Đây là?” Bùi Ngữ nhận văn kiện.

Tần Thâm: “Của hồi môn của Lâm gia.”

“Bọn họ hào phóng thế?” Bùi Ngữ hoài nghi hỏi.

Dù quan hệ giữa Bùi Ngữ với Lâm Nhất Phong và Lạc Mỹ Hoa không tốt, lại cho cậu của hồi môn nhiều thế này, chắc cũng muốn giữ thể diện nhà họ Lâm mà thôi.

Tần Thâm: “Đúng, Tần thị cũng cho họ sính lễ.”

Bùi Ngữ đột nhiên hiểu ra: “Tôi nói mà làm sao Lâm gia lại hào phóng như thế, khi không tặng anh nhiều đồ.”

“Không phải đưa tôi.” Tần Thâm cầm văn kiện chuyển nhượng và búp đặt ở trên bàn: “Của hồi môn của cậu, cậu tự giữ.”

Bùi Ngữ: “......?”