Editor: sukiee
Thẩm Dữu Yên trao đổi ánh mắt với Tần Ngọc một cái, sau đó tiến lên một bước, đứng ở phía trước mọi người.
Hai cái Thiên giai trung phẩm mang đến hưng phấn đã tiêu tán, mọi người có lẽ vẫn còn mang tâm tình có kỳ tích nhìn về phía Thẩm Dữu Yên.
Chờ đến lúc ánh mắt rơi xuống trên người đối phương, thần sắc không khỏi ngẩn ra, đặc biệt là đám đệ tử mặc phục sức thống nhất phía dưới, trong đó còn có một hai cái trên mặt có chút phiếm đỏ, làm như có chút thẹn thùng.
Cũng không thể trách, dung mạo của người trên đài thật sự là quá mức xuất chúng.
Phía trước cũng không thiếu người có diện mạo xuất chúng, nhưng mà so sánh với Thẩm Dữu Yên, lại kém một hai phân.
Thiếu niên ngọc thụ lâm phong, nhan sắc mây nhường, nguyệt thẹn.
Mặc dù quần áo tả tơi, cũng không thể che giấu được khí chất xuất chúng của hắn, ngược lại lại nhiều thêm vài phần mỹ nhân gặp nạn u sầu, làm người nhịn không được muốn giúp hắn lau đi chút bụi bặm kia.
Đám đệ tử phía dưới cũng bất quá chỉ 17-18 tuổi, chợt vừa thấy, tự nhiên đem suy nghĩ biểu hiện hết ở trên mặt.
Ngay cả Phó Nguyên cũng có chút kinh ngạc, tiện đà ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở những đệ tử đó đừng quá khinh cuồng, lộ ra bộ dáng mất mặt, lúc này mới nói: “Ngươi là người cuối cùng, đi thôi, không cần khẩn trương.”
Ngay cả hắn, đối mặt với thiếu niên có diện mạo thanh tuấn này, thanh âm cũng không khỏi nhu hòa lên.
Thẩm Dữu Yên gật gật đầu, học bộ dáng của những người khác, đem tay của mình tay ấn ở phía trên cục đá.
Tự mình hành động, hắn cảm giác được bất đồng.
Lúc trước chỉ là vây xem, cảm thấy chỉ cần đem tay phóng lên trên, cục đá này liền biến sắc, thật sự có chút thần kỳ.
Đến lúc tự mình thử, Thẩm Dữu Yên mới biết được ý nghĩ của chính mình mười phần sai.
Bàn tay vừa mới chạm vào phía trên cục đá, hắn liền cảm giác được trong cơ thể như là có thứ gì đang có liên hệ cùng với cục đá, hơn nữa cuồn cuộn không ngừng rót vào bên trong cục đá.
Thẩm Dữu Yên tò mò nhìn cục đá biến hóa.
Cũng giống với bọn người Tần Ngọc, cục đá rất nhanh biến hóa, vừa mới bắt đầu là màu xanh thô ráp của lá cây, tiếp theo biến thành giống màu gạo nếp, tuy không trong nhưng cũng hóa thành màu trắng, mà lại càng thêm trong suốt, thậm chí còn dần dần tới gần màu sắc trong tay Tần Ngọc cùng Giang Ngọc Tuyền.
Phó Nguyên ở một bên thấy một màn như vậy, hô hấp đều sắp đình chỉ, sắc mặt nghẹn đến đỏ bừng.
Chẳng lẽ hôm nay, ở trong tay hắn, liền phải thí nghiệm ra ba cái Thiên giai?
Cùng so sánh với hắn, Thẩm - còn đối với thế giới này còn ngây thơ mờ mịt - Dữu Yên thì bình tĩnh hơn nhiều, vẫn còn có tâm tình phán đoán cục đá không ngừng biến hóa trước mặt.
Cái nhan sắc biến hóa này có chút quen thuộc, Thẩm Dữu Yên tự hỏi một chút, bừng tỉnh đại ngộ.
Đây không phải giống như là phỉ thúy sao? Hoàng giai tương ứng có điểm như là màu hạt đậu, sau đó là màu nhu, màu băng. Như Tần Ngọc cùng Giang Ngọc Tuyền thì gần như với pha lê trong suốt.
Mà cục đá dưới tay Thẩm Dữu vẫn còn biến hóa, hắn thuận lợi đạt đến màu sắc như của Tần Ngọc cùng Giang Ngọc Tuyền, hơn nữa vẫn còn biến hóa, càng thêm trong suốt.