Editor: sukiee
Rõ ràng một ngày trước, chính mình còn chơi trò chơi, nói với sư tôn muốn đi ra ngoài một hai ngày, để chuẩn bị quà sinh nhật cho y. Lại không nghĩ đến lễ vật còn chưa có tìm được, chính mình đã tới thế giới xa lạ này rồi.
Nhìn lấy ngón tay bởi vì đào cục đá mà đã phá ra mấy lỗ hổng, Thẩm Dữu Yên dùng sức ấn lên mặt trên một chút, đợi đến khi truyền đến cảm giác đau đớn, hắn mới kéo nhẹ khẩu khí.
Rất tốt, vẫn như cũ rất đau.
Không phải đang nằm mơ.
Trác Quang Sơn, hắn cũng đã nghe nói qua. Nhưng không phải ở thế giới này, mà là ở trong trò chơi. Hắn chơi trong trò chơi, nơi mà sư tôn Tạ Hoài Phong ở, chính là Trác Quang Sơn.
Sẽ thực sự trùng hợp như vậy sao?
Thẩm Dữu Yên lại lần nữa chìm vào trong suy nghĩ của chính mình.
Tần Ngọc ở bên cạnh bất đắc dĩ nhìn hắn một chút.
Tuy rằng y chỉ nhận thức hắn mấy ngày, lại là khó được tốt bụng. Nhưng rõ ràng người cũng rất thông minh, mà ngẫu nhiên lại sẽ giống như bây giờ, ngơ ngơ ngác ngác. Lại còn hay làm một ít hành vi kì quái người khác vô pháp lý giải. Có một ngày nửa đêm tỉnh lại, Tần Ngọc nhìn thấy đối phương đứng ở bên giếng cạn trước, nói cái gì “Nếu không mở lại đi” kỳ quái, sợ tới mức cơn buồn ngủ của Tần Ngọc nháy mắt tiêu tán.
Cũng may Thẩm Dữu Yên không có làm cái gì việc ngốc nghếch, chỉ là thỉnh thoảng tiến vào loại trạng thái kỳ diệu này.
Nhưng mà nơi này cũng không phải là khu mỏ, phải vạn phần cẩn thận mới được.
Vì thế Tần Ngọc lôi kéo ống tay áo hắn, muốn cho hắn thu liễm một chút. Lại không nghĩ đến bộ quần áo của Thẩm Dữu Yên này đã trải qua bao vất vả, đã sớm không chịu nổi giày vò, trực tiếp bị xé rách, lộ ra cánh tay gầy gò, trắng đến lộ cả sương.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, ống tay áo trong tay Tần Ngọc kia tiệt ném cũng không phải, mà không ném cũng không phải. Chỉ là khi nhìn vào đôi mắt trong trẻo, sâu thẳm của Thẩm Dữu Yên kia, tự nhiên cảm thấy chính mình đã làm thiên đại sai sự, đang định mở miệng xin lỗi, thì những tiếng hoan hô liên tiếp đã đánh gãy lời nói của bọn họ.
“Trời ạ, là Thiên giai trung phẩm!”
“Giang Ngọc Tuyền, là người Giang gia kia đi? Cùng một mạch với Giang Nguyên đại sư?”
“Hình như không phải, hình như là phân gia, nhưng cũng không sao, ngày sau có hi vọng kế thừa năng lực của Giang Nguyên đại sư.”
Thanh âm nghị luận sôi nổi, không hề ngừng lại. Mà ở trong đó, đặc biệt là đám người không cần thí nghiệm linh mạch bên trái, mặc thống nhất trang phục đệ tử tiếng hoan hô là lớn nhất, ánh mắt nóng bỏng nhìn người trên đài.
Thẩm Dữu Yên khó hiểu bọn họ hưng phấn ở nơi nào, cũng theo ánh mắt của đoàn người nhìn về phía trên đài.
Nơi đó có một người tuổi trẻ, bộ dáng kiêu căng, lúc này đang cao ngạo mà nâng cằm lên, hưởng thụ mọi người thổi phồng, ngẫu nhiên nghe được mấy chữ “Giang nguyên đại sư” thì trong mắt càng đắc ý.
Khối đá dùng để thí nghiệm trước mắt hắn bây giờ đã gần như trong suốt, ngẫu nhiên có sợ bông nhàn nhạt bay ra, ngay cả khuôn mặt gợn sóng bất kinh như Phó Nguyên cũng đều lộ ra tươi cười, hiển nhiên là cực kỳ vừa lòng.
Giang Ngọc Tuyền là người thí nghiệm cuối cùng trong nhóm người bọn họ, lúc này ở trong vạn chúng chú mục, giống như khổng tước kiêu ngạo, theo những người khác về tới đội ngũ của chính mình.