Chương 9

Nhớ lại dáng vẻ lạnh lùng của Tống Cửu Trạch ngày đó khi bỏ ta lại một mình, trong lòng ta chợt quặn thắt, một ngụm máu lại trào lên.

"Hệ thống, trị số mạng sống của ta còn lại bao nhiêu?"

"Vẫn là 30%."

“Haizz, tức giận cũng không làm cho trị số giảm sút được.”

Tống Cửu Trạch tiến đến gần, hắn ta lấy một chiếc khăn tay thêu trúc xanh ra từ trong ống tay áo.

“Nghe nói ngươi đã bị mất kim đan, vì sao lại còn đến Kiếm Phong? Ngươi ngay cả mạng sống của mình cũng không biết quý trọng!"

Ta vứt chiếc khăn xuống đất rồi dùng mu bàn tay thản nhiên lau máu.

“Lúc trước, khi bỏ ta lại một mình ở ma giới, khi đó sao ngươi lại không nghĩ đến việc quý trọng sinh mệnh của ta?!”

"Lúc đó tình thế gấp rút nên ta không có lựa chọn nào khác. Trong những năm qua, ta cũng

nghĩ đến việc mang ngươi về nhưng ta tưởng rằng ngươi ở cùng Mặc Lẫm và Sở Vân rất vui vẻ, sống rất tốt."

“Ừ, ta sống rất tốt.” Ta cười khẩy.

“Bị bọn họ người thì ép ta uống thuốc độc, kẻ thì móc kim đan của ta.”

Tống Cửu Trạch sững sờ.

Đột nhiên hắn ta bế ta lên, đặt ta lên trên giường.

“Cho nên lần này ngươi không được phép đi đâu hết, ở nhà dưỡng bệnh đi!”

???

Lại bày ra điệu bộ này.

Cho nên, cái miệng nói một đằng làm một nẻo này muốn giam cầm, ngược đãi ta, chà đạp ta?

Vậy chẳng phải ta có thể tìm đường c.hết thông qua vụ này đúng không?

Ta vội vàng đưa tay về phía hắn ta: “Xích sắt đâu?”

Tống Cửu Trạch ngớ người sửng sốt.

Hắn ta nhìn ta chằm chằm một lúc lâu, yết hầu hắn nhấp nhô, cuối cùng hắn nói bằng giọng khàn khàn:

"Cái tên Mặc Lẫm rác rưởi đó dám đối xử với ngươi như vậy sao?!"

Ta: “....”

Ngươi suy diễn, ta cũng suy diễn, đúng là huynh muội cùng nhà mà!!

Tống Cửu Trạch nhốt ta tại phủ tướng quân trong thành Lâm An, bên ngoài phủ cũng được che phủ một tầng kết giới màu đỏ.

Vì hắn ta quanh năm trấn thủ, bảo vệ ranh giới giữa người và ma nên rất thành thạo và tinh thông trong việc tạo ra kết giới.

Kết giới này là do hắn dùng linh thức tạo ra, chỉ cần linh thức của hắn không bị tổn hại thì kết giới sẽ không bị phá vỡ, vì thế ta không có cơ hội trốn thoát.

"Hệ thống, ngươi có cảm thấy... c.hết đói có tính là tự sát không?"

Ta nhìn chằm chằm vào bàn thức ăn do người của Tống Cửu Trạch mang đến, đột nhiên nảy ra ý định này.

Trước mặt ta là một bàn thức ăn được bày đầy ắp bao gồm bánh hoa sen xốp giòn, bánh ngọt củ năng, cá chép chua ngọt, khoai mỡ tẩm mật ong, rõ ràng là dựa trên khẩu vị thiên “ngọt” của Tuyết Miên.

Nhưng ta có lúc nào thích đồ ngọt đâu!!

"Được, chúng ta thử xem, chỉ cần hệ thống chủ không phát hiện là được, dù sao ngươi cũng không thích ăn mấy thứ này." Hệ thống trợn mắt.

"Có lẽ chỉ có ngươi hiểu ta."

Vì vậy, ta thực sự đã nhịn đói ba ngày ba đêm.

Ba ngày sau, Tống Cửu Trạch lại lần nữa xuất hiện trước mặt ta.

"Tống Trúc? Chẳng lẽ ngươi lại muốn c.hết sao?!"

Đúng, ta rất muốn c.hết nhưng…

Sắc mặt người trước mặt ta lúc này cực kỳ tái nhợt, trông vô cùng hốc hác mệt mỏi, ta ngược lại cảm thấy hắn ta có thể sẽ c.hết trước mình nữa kìa.

"Ngươi làm sao vậy?"

"Không có gì."

Tống Cửu Trạch ngồi xuống bàn, cúi đầu nhìn đồ ăn trên bàn, đột nhiên cười giễu cợt.

"Thì ra là bởi vì ngươi không thích ăn những món này."

“Đầu bếp trong nhà không biết khẩu vị của ngươi nên ta sẽ bảo bọn họ nấu lại cho ngươi, ngươi thích ăn cay phải không?”

Hóa ra là hắn ta biết.

Nhưng những năm kia, hắn ta chưa bao giờ nhắc đến, cũng chưa bao giờ yêu cầu đầu bếp làm món cay cho ta.

Chắc là vì không thèm quan tâm.

Trong lúc ta đang suy nghĩ, người trước mặt đột nhiên rêи ɾỉ, sau đó phun ra một ngụm máu đỏ sẫm.

Ta giật mình: “Rốt cuộc ngươi bị sao vậy?!”

"Báo cáo tướng quân!"

Một binh sĩ bất ngờ xông vào cửa.

"Kết giới phủ đệ của chúng ta vừa bị ma tôn Mặc Lẫm phá vỡ rồi ạ!"

Kết giới đã bị phá?!

"Ta biết rồi." Tống Cửu Trạch tỏ ra rất bình tĩnh, dùng khăn lụa lau khóe môi, chậm rãi đứng dậy.

"Ngươi đi đâu vậy?"

Hắn ta quay lại nhìn ta, đôi mắt của hắn mang theo nỗi bi thương mà ta chưa từng thấy bao giờ.

"Cho ta một cơ hội nữa để bù đắp cho ngươi có được không?"