Chương 15

Một lát sau, Thẩm Ngọc Hồng đưa ta đến vách núi Vô Nhai bên ngoài thành Lâm An.

Bầu trời lúc này đen kịt, những làn khói đen từ trong một cửa hang tràn ra không khí.

Đây chính là nơi kết giới bị phá vỡ.

“Tống Trúc, sau một nén nhang (*), ta sẽ thi triển pháp thuật để dẫn toàn bộ quỷ khí đến đây. Tiếp đó, ta sẽ xuất Tịnh Thế Hồng Liên lên trời để thanh lọc. Khi đó từ trên trời sẽ bùng lên một ngọn liệt hỏa, thiêu đốt toàn bộ quỷ khí. Khi ngọn lửa trên hoa sen lan tràn đến vách đá cũng chính là thời điểm…”

(*) 一炷香 / một nén nhang (hương): đơn vị đo thời gian thời cổ đại, khoảng nửa tiếng.

"Ta biết rồi, lúc ấy ta sẽ nhảy xuống."

Thẩm Ngọc Hồng gật đầu.

“Còn kết giới thì sao?”

“Ta sẽ triệu tập các trưởng lão của Vạn Nguyên phái cùng nhau tu bổ lại.”

Ta làm động tác vái chào, nói: “Vậy thì những việc còn lại kính nhờ Thẩm trưởng lão.”

Đôi mắt Thẩm Ngọc Hồng đỏ lên.

"Kiếp sau, hy vọng ngươi có thể trở thành đệ tử của ta."

Sau khi Thẩm Ngọc Hồng rời đi, ta đứng ở rìa vách đá chờ đợi.

Chẳng biết từ lúc nào, ngày càng có nhiều người vây quanh sau lưng ta.

"Đó không phải là Tống Trúc - đệ tử của Vạn Nguyên phái sao?"

“Không phải là dạo này kiếm tôn, ma tôn và chiến thần đều đang điên cuồng tìm kiếm nàng ấy hay sao?!”

"Nhanh đi bẩm báo!"

Chỉ trong chốc lát, ba bóng dáng quen thuộc đã chạy đến từ các phương hướng khác nhau.

Các đối tượng công lược trước đây của ta đều đã đến đây.

"Tống Trúc!"

Người đầu tiên chạy đến là Mặc Lẫm, đầu tóc của hắn lúc này trông vô cùng lộn xộn.

Theo sát phía sau là Sở Vân, hắn vốn là kẻ có bệnh sạch sẽ, nhưng vào lúc này, quần áo trắng của hắn lại dính đầy các mảng vết bẩn.

Cuối cùng là Tống Cửu Trạch, sắc mặt của hắn thật sự không được tốt lắm, môi vẫn còn dính máu.

“Hệ thống, sao mà các đại lão tam giới kẻ nào cũng luộm thuộm vậy?” Ta nhíu mày nói.

"Hỏi ta tại sao, ngươi không phải đã sớm biết tại sao sao?"

Ta vẫn không dám tin: “Bọn họ thật sự điên cuồng tìm ta ư?”

"Đây là lần đầu tiên ngươi được người khác trân trọng đúng không? Đáng tiếc, ngươi sắp c.hết rồi."

Ta: “……”

"Hệ thống, ngươi đừng có phách lối!"

Bùm–

Lúc này, ở phía chân trời, đóa sen đỏ đầu tiên bùng cháy nhanh chóng nhuộm đỏ đám mây đen xung quanh.

"Ngươi muốn làm gì?!" Mặc Lâm ngẩng đầu nhìn trời, sau đó từng bước một đi về phía ta, đôi mắt của hắn ta đỏ rực như có lửa đốt.

“Đừng qua đây!” Ta lùi lại một bước, nửa người hướng về vách núi, “Nếu ngươi tới đây, ta sẽ nhảy xuống.”

Ba bóng người đồng thời dừng lại.

"Đừng nhảy! Dù ngươi muốn gì, ta cũng sẽ đồng ý. Sư phụ sẽ móc kim đan trả lại cho ngươi có được không?!" Sắc mặt Sở Vân tái nhợt.

"Tống Trúc, quay lại đi! Ngươi làm vậy có hổ thẹn với cha mẹ mình không?!" Tống Cửu Trạch quỳ một chân xuống đất, gấp đến độ nôn ra một ngụm máu.

"Hệ thống, chúng ta nên bắt đầu từ ai?"

Hệ thống trợn mắt: "Đã đến lúc này rồi, ngươi còn gây chuyện? Thực sự là rác rưởi!"

Được rồi, không làm màu nữa.

Tôi nhắm mắt, hít một hơi, sau đó lấy ra ba món đồ rồi đặt từng thứ một xuống đất.

“Mặc Lẫm, đây là túi thơm của ngươi, ta trả lại cho ngươi. Cũng tại vách núi này, ngươi có còn nhớ cái ngày mà ta cứu ngươi không, có một con rồng nhỏ đang nằm hấp hối tại đây, ta đã ôm nó vào lòng để ủ ấm. Nhưng nếu ta biết về sau ngươi đối xử với ta như vậy thì lúc ấy ta nhất định sẽ không cứu ngươi.”

Mặc Lẫm run rẩy quỳ trên mặt đất: "Thì ra đúng là như thế…..Tống Trúc, sao ngươi không nói sớm cho ta biết!"

Bùm–

Ngọn liệt hỏa tiếp tục bao trùm nơi quỷ khí phát ra.

“Sở Vân, đây là thanh ngư trường kiếm mà ngươi đã đưa cho ta, giờ đây ta trả lại cho ngươi, duyên phận thầy trò của chúng ta sẽ chấm hết tại đây. Ngươi từng dạy ta rất nhiều, nhưng ngươi cũng từng tổn thương ta rất nhiều, cho nên ân oán ngang nhau. Việc mổ đan, ta sẽ không hận ngươi nữa, coi như là ta đã trả xong nợ cho Tuyết Miên. Chẳng qua là, nếu có kiếp sau, ta nhất định sẽ không bái ngươi làm thầy.”

"Ngươi thật sự không cần sư phụ nữa sao?" Sở Vân giống như bị rút hồn, sửng sốt không thể tin được.

Bùm--

Ngọn liệt hỏa đã lan đến trên vách.

"Tống Cửu Trạch, đây là khăn lụa của ngươi. Ngày hôm đó, ngươi nôn ra máu, dùng nó lau miệng, là ta giúp ngươi giặt, nhưng ngươi đừng hiểu lầm, ta chỉ là không chịu được trúc xanh trên khăn tay dính máu. Ngươi đã từng nói, ngươi muốn ta cho ngươi một cơ hội để bù đắp. Ta nghĩ ngươi cũng giống như Tuyết Miên, không nợ ta gì cả. Là ta nợ mẹ, nợ nàng ta, cũng nợ ngươi.”

"Không phải, không phải đâu! Ngươi không nợ chúng ta gì cả. Là ta, ta đã sai, ngươi quay về đi!!" Tống Cửu Trạch tuyệt vọng bò về phía ta.

Bùm–

Ngọn liệt hỏa cuối cùng đã lan tràn đến rìa vách núi.

Ta chậm rãi đứng dậy, dang hai tay: "Ta sẽ quên các ngươi. Các ngươi cũng cũng quên ta đi."

"Không được!"----------

Trong những tiếng kêu tan nát cõi lòng, ta nhảy xuống.

"Hệ thống, ngươi nói đi, lần này ta có thể về nhà đúng không?"

"Đương nhiên, lần sắp xếp này của ta nhất định sẽ thành công. Nhưng mà..." Giọng của hệ thống bỗng nhiên có chút bi thương.

"Ngươi cũng sẽ quên ta, phải không?"

“Đương nhiên là không.” Nước mắt chảy xuống gò má, hòa vào trong ngọn lửa sáng rực.

“Ngươi là một hệ thống rác rưởi!”

"Đúng vậy." Hệ thống đột nhiên mỉm cười.

“Ta đã chuẩn bị một món quà cho ngươi.”

***