Không ngờ rằng hệ thống lại tặng cho ta một món quà lớn thế cơ đấy!
Ta cảm động rơi nước mắt.
“Vì sao đột nhiên ngươi lại tốt với ta vậy chứ?”
“Đột nhiên! Ký chủ rác rưởi! Ngươi còn có lương tâm không vậy, ta luôn đối xử với ngươi rất tốt đấy nhá!”
"Được, được, ta biết rồi."
An ủi hệ thống xong, ta đi về phía Thẩm Ngọc Hồng: "Thẩm trưởng lão, có một chuyện có thể ngươi không biết."
“Ta và tiểu sư muội thực ra là tỷ muội ruột thịt, do đó có thể chất giống nhau.”
“Với cả, ta đã dùng dương khí kết thành kim đan, tiếp đó bị móc kim đan ra khỏi cơ thể, nhường cho nàng ta nên máu của ta chí âm hơn tiểu sư muội rất nhiều.”
Thẩm Ngọc Hồng sửng sốt một lát, sau đó lộ ra vẻ mặt không thể tin được.
“Tống Trúc, người đừng đùa vậy chứ, nếu các ngươi là tỷ muội ruột thịt thì tại sao một người thì họ Tống, một kẻ thì họ Tuyết được?”
Ta: “....”
Mạch não của Thẩm trưởng lão quả thực khác với người thường.
Ta vẫn có ký ức về dòng họ của nguyên chủ.
Nhưng mỗi lần nhớ đến, dường như ta có thể cảm nhận được nỗi đau khổ của nàng ấy.
“Nghe nói, vì thể chất của ta đã chí âm từ trong bụng mẹ nên đã hút hết dương khí của bà, làm cho thân thể bà trở thành mục rỗng. Vì vậy khi bà sinh Tuyết Miên liền bị khó sinh mà c.hết, do đó khi Tuyết Miên ra đời, thân thể nàng ta cực kỳ ốm yếu và nhiều bệnh tật. Để tưởng nhớ mẹ nên nàng ta đã theo họ của mẹ bọn ta.”
“Đủ rồi!” Vẻ mặt Tuyết Miên bỗng nhiên kích động: “Đừng nói nữa!”
“Nhưng ta sợ có mấy lời nếu bây giờ thì sau này sẽ không còn cơ hội.”
Ta chậm rãi đi đến gần nàng ta, đối mặt với cặp mắt thu thủy cực kỳ giống ta.
"Bởi vì chuyện này nên thực chất trong lòng ngươi luôn nghĩ rằng không phải ngươi nợ ta mà là ta nợ ngươi, phải không?”
Cuối cùng, Thẩm Ngọc Hồng quyết định dẫn theo ta.
"Tỷ tỷ!!"
"Đừng đi theo ngài ấy! Quay lại đi mà!"
"Muội chưa bao giờ nghĩ tỷ nợ muội hết!"
Trong lúc Tuyết Miên tuyệt vọng hò hét, ta và Thẩm Ngọc Hồng đã rời khỏi ngoại thành và trở về thành Lâm An.
Trên đường đi, mây đen che khuất mặt trời, quỷ khí trong không khí cực kỳ dày đặc.
Khắp nơi đều là ác quỷ, không có một bóng dáng người phàm nào cả.
"Cẩn thận!"
Một con ác quỷ đột nhiên giơ móng vuốt tấn công đằng sau ta. Thẩm Ngọc Hồng còn chưa kịp chặn nó, liền có nhiều ánh kiếm rét buốt bắn đến.
Ác quỷ tiêu tan, ta quay người lại thì trông thấy có mấy sư đệ của Vạn Nguyên phái đang chạy đến.
"Sư tỷ, tỷ không sao chứ?!"
"Nơi này có rất nhiều ác quỷ, trước tiên, sư tỷ tránh sang bên một chút."
"Phía trước có quán trọ, ta dẫn sư tỷ tới đó nghỉ ngơi."
Ta: “……”
“Hình như ta không quen các ngươi.”
Nếu ta đoán không sai, những người này có thể cũng biết ta một lòng muốn tìm đường c.hết.
Ồ, đúng là lũ đệ tử do Sở Vân dạy ra.
“Thẩm trưởng lão, khi nào thì có thể thi triển pháp thuật vậy?” Ta kéo Thẩm Ngọc Hồng đi tiếp.
Ta đã mất đi kim đan, thân thể không khác gì người phàm, trong tình huống này thật sự không thể trụ được lâu.
"Ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa?" Thẩm Ngọc Hồng nhìn vào mắt ta.
"Tất nhiên rồi!"
Ta thật sự vui vẻ chịu đựng đó.
"Được rồi, chúng ta hãy đến đó luôn đi."